Cố Thậm Vi nghe vậy, thầm nghĩ may mà Hàn Thời Yến không dùng cái giọng điệu châm chọc ấy với nàng, nếu không thì e rằng trường kiếm của nàng đã sớm rời vỏ, tiện tay chém bay cái đầu của hắn rồi.
“Năm đó, Cố Quân An có từng nói với ngươi đề thi điện thí là gì không? Là về chiến sự biên ải hay là về kinh điển Nho gia?” Cố Thậm Vi vừa hỏi vừa nhớ lại mấy bài văn trong chiếc giỏ trúc mà nàng đã lật xem trước đó, chợt lóe lên một suy nghĩ, liền lên tiếng truy vấn.
Đôi mắt của Lý Đông Dương lúc này đã đỏ ngầu. Hắn ôm đầu đầy bứt rứt, lúc thì giận dữ, lúc lại tràn ngập hổ thẹn.
Nghe thấy câu hỏi của Cố Thậm Vi, hắn ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc đáp: “Là về thuế khóa.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, trong lòng chùng xuống, nàng khẽ lắc đầu: “Sai rồi. Đề thi năm ấy là Thanh tĩnh trị quốc trong Trang Tử.”
Năm đó, khi Cố Quân An đỗ Trạng nguyên, nàng vẫn còn ở Cố gia, vì vậy ấn tượng của nàng về việc này vô cùng sâu sắc. Đó là một sự kiện kinh thiên động địa của Cố gia, trước đó chưa từng có ai đạt được thành tựu như vậy, về sau lại càng không. Cố Ngôn Chi vui mừng đến mức nấu một bát cháo cúng tổ tiên mà cháo đặc đến độ chẳng soi được bóng người.
Đầu óc Lý Đông Dương như bị sấm nổ giữa trời quang, hai chân hắn mềm nhũn, vô thức ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt không dám tin.
Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn hắn, tiếp tục lên tiếng:
“Chẳng phải ngươi nói rằng Quân An đã nói hết mọi chuyện với ngươi rồi sao? Vậy hắn có từng nói cho ngươi biết không, phụ thân hắn đã hạ độc sát hại mẫu thân và đệ đệ ta?”
“Hắn có nói với ngươi rằng, Nhị phòng Cố gia chính là bá chủ vùng Biện Hà, không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng người chưa?”
“Chu Hòa quê ở Dương Châu, theo đường thủy lên Biện Kinh để dự thi, nhưng giữa đường lại đột nhiên mắc bệnh, buộc phải quay về… Ngươi vẫn nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp ư?”
“Nếu đến giờ ngươi vẫn chưa nhận ra, vậy ta chỉ có thể nói, cũng may năm đó ngươi không thi đỗ, nếu không thì chẳng biết sẽ gây ra bao nhiêu oan án sai lệch khi làm quan địa phương!”
Nhưng Lý Đông Dương dường như chẳng nghe thấy gì, hắn lấy tay bịt chặt tai, điên cuồng lắc đầu. Miệng hắn lẩm bẩm gì đó như đang tụng kinh, nhưng theo thời gian, giọng nói ấy càng lúc càng lớn, đến mức cả Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều có thể nghe rõ từng câu từng chữ.
“Không thể nào, không thể nào… Quân An huynh không nói với ta như vậy… Trước khi hắn tham gia khoa cử, chúng ta đã cùng nhau viết luận về đạo trị thế của Hoàng Lão rồi… Không thể nào…”
Lý Đông Dương nói đến đây, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Cố Thậm Vi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Ngươi lừa ta phải không? Quân An huynh từng nói ngươi giảo hoạt xảo trá… Nhất định là ngươi đang lừa ta…”
Cố Thậm Vi thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi cứ tùy tiện tìm một người trong Biện Kinh mà hỏi, ai cũng biết ta không hề lừa ngươi. Sự thật đã bày ra trước mắt, tại sao ngươi vẫn cố tình lừa dối bản thân, tiếp tục trung thành với kẻ đã hủy hoại ngươi?”
Lý Đông Dương nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được nữa. Hắn ôm chặt lấy hai chân mình, vùi đầu xuống, nghẹn ngào khóc rống.
“Tại sao chứ?”
“Nếu Cố Quân An tự đi thi, chưa chắc đã không thể đỗ Trạng nguyên! Cho dù không đoạt được vị trí đầu bảng, vậy thì đã sao? Đỗ Tiến sĩ cũng có thể bước lên triều đường, thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình cơ mà!”
“Tại sao? Bốn người chúng ta cùng nhau tranh tài, từ đó kết thành tri kỷ, chẳng phải sẽ trở thành một giai thoại chốn quan trường sao?”
“Tại sao lại phải làm ra những chuyện độc ác như thế này? Tại sao lại đối xử với ta như vậy…”
Cố Thậm Vi biết, Lý Đông Dương muốn hỏi tại sao Chu Hòa chỉ bị bệnh rồi trở về, còn hắn thì lại phải chịu cảnh này…
Nhưng câu hỏi ấy, hắn chưa kịp thốt ra thì Hàn Thời Yến đã cho hắn đáp án rồi.
Lý Đông Dương nhìn xuống bàn tay phải vẫn còn có thể cầm bút của mình, bởi lẽ hắn sở hữu một đôi tay có thể “biến chữ thành vàng”!
Trong bốn người bọn họ, chỉ có con đường thành danh của hắn là khác biệt. Hắn nổi tiếng thiên hạ không phải nhờ tài văn chương xuất chúng, mà nhờ khả năng biến một bài văn vụn vặt thành một áng văn chương tuyệt tác.
Lý Đông Dương nghĩ vậy, bật cười thê lương.
“Các người nói đúng… Ta quá ngu ngốc! Trước hôm nay, ta chưa từng hoài nghi Cố Quân An.”
“Hắn giữ lại tay phải của ta, chính là vì muốn ta chuyên tâm sửa văn cho hắn. Trước khi hắn thi cử, chúng ta đã cùng viết bài văn đó rồi. Khi ấy, thương thế của ta chưa lành, chỉ có thể nằm trên giường… Ta biết mình không còn khả năng khoa cử, chỉ muốn tìm đến cái chết, nhưng hắn lại ngồi bên giường, đọc văn của hắn cho ta nghe.”
“Bảo ta giúp hắn sửa chữa, hắn nói muốn mang cả phần của ta đi tham gia khoa cử, rằng nếu đỗ Trạng nguyên, đó sẽ là vinh quang của cả hai chúng ta.”
“Đáng buồn cười thay, lúc đó ta còn cảm động vô cùng, vì thế mà níu kéo được một tia hy vọng sống sót. Nào ngờ… hắn thật sự đã mang cả phần của ta đi.”
Lý Đông Dương vừa nói vừa nhìn xuống bàn tay trái của mình, giọng nói dần nhỏ lại, mang theo chút bất lực cùng tuyệt vọng.
“Nhưng giờ thì sao? Ta đã không còn hình dạng ban đầu nữa, ngay cả việc chứng minh mình là Lý Đông Dương cũng không thể…”
“Một kẻ phế nhân như ta, nói ra lời nào còn ai tin? Nhất là khi, như Hàn Thời Yến đã nói, bọn chúng đã sắp đặt một thi thể thay thế ta từ lâu. Giờ đây, ngay cả trong phần mộ tổ tiên của ta cũng đã có một ‘Lý Đông Dương’ nằm đó rồi!”
Dứt lời, Lý Đông Dương đột nhiên bật dậy, như một cơn gió lao thẳng về phía cửa sổ, mở to mắt nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài trời rồi không chút do dự nhảy xuống.
Cả cuộc đời hắn đã bị người khác hủy hoại, mà còn là theo cách nhục nhã nhất.
Những năm qua, kẻ đã hại mình lại được hắn coi là tri kỷ, là ân nhân. So với việc bị hủy hoại tiền đồ, nhận ra sự thật này còn khiến hắn như rơi xuống vực sâu địa ngục.
Đã từng, hắn cũng là một người như ánh trăng sáng giữa trời! Nhưng giờ đây, tất cả đều tan biến rồi.
Giá mà hắn thật sự đã chết trong đêm đó thì tốt biết bao.
“Ngắm trăng xong chưa? Ta có thể kéo ngươi lên rồi chứ?”
“Một lần làm kẻ hèn nhát chưa đủ, còn muốn làm lần thứ hai à? Hóa ra đây chính là ‘cuồng sĩ’ trong đám văn nhân sao? Ta phải làm sao đây… Trong mắt bọn võ nhân như ta, đây chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi!”
“Kẻ đọc sách như ngươi chẳng lẽ còn không hiểu đạo lý ‘có thù không báo không phải quân tử’?”
Lý Đông Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy cánh tay phải của mình đang bị Cố Thậm Vi nắm chặt.
Thiếu nữ ấy nhìn như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, nhưng lại đứng vững trước cửa sổ như một tảng đá kiên cố, vững chãi đến mức dường như không gì có thể lay động.
Bất giác, hắn nhớ lại bài “Thư Tuyệt Thân” mà hắn từng sửa chữa giúp Cố Quân An.
Khi đó, hắn cảm thấy mình đã cùng Cố Quân An viết nên một áng văn bất hủ, nhưng đến giờ mới hiểu, đó đâu phải bài văn chính nghĩa gì, mà chính là con dao đâm thẳng vào tim cô nương trước mắt này!
Nghĩ đến đây, tim hắn đau đớn như bị dao cứa.
Đột nhiên, hắn không muốn chết nữa. Hắn còn một món nợ chưa trả.
Lý Đông Dương nhìn thẳng vào Cố Thậm Vi, ánh mắt sáng quắc, không còn chút mơ hồ nào.
“Xin lỗi. Kéo ta lên đi.”
Cố Thậm Vi cười hì hì, dứt khoát kéo mạnh một cái, nhấc bổng người nam nhân to lớn như gấu lên khỏi bệ cửa.
Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi quay đầu nhìn mình, khóe môi vốn đang nhếch lên lập tức hạ xuống.
Hắn hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nơi này là tầng hai, dù có rơi xuống cũng không chết được. Nếu cô nương buông lỏng tay một chút, chân hắn còn có thể chạm đất nữa kìa. Cần gì phải diễn cảnh sinh ly tử biệt?”
Cố Thậm Vi bật cười, tay chạm nhẹ vào chuôi kiếm.
Lão binh mà gặp gã tú tài, thì nghe hắn nói lý lẽ làm gì, chém luôn cho sạch chuyện!