Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 161

Nhát kiếm này đâm ra vô cùng hiểm độc, máu tươi lập tức trào ra từ dưới lớp mặt nạ chim sẻ.

Tim Cố Thậm Vi khẽ siết lại, trong khoảnh khắc mặt nạ nứt vỡ, nàng lập tức nhìn về phía người đối diện. Nhưng cũng đúng lúc đó, kẻ đeo mặt nạ vung tay, một nắm độc phấn hất thẳng về phía nàng.

Cố Thậm Vi vội nâng tay che kín mũi miệng, nhẹ nhàng nhảy lùi về sau, nheo mắt nhìn qua làn bụi mờ.

Nhưng rồi chỉ thấy thất vọng, dưới lớp mặt nạ kia còn một chiếc mặt nạ bằng vải vàng, trên tấm vải ấy dùng chu sa vẽ hình hoa văn vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Hoa văn kỳ dị như bùa chú này, nếu lật ngược so với hình vẽ chim sẻ thì mang cảm giác giống hệt nhau. Khi đó, Thập Lý nhìn thấy liền bảo rằng nó trông như một loại phù chú. Còn khi nàng kể lại với Hàn Thời Yến, hắn cũng cảm thấy mình đã từng thấy ở đâu đó.

Trong đầu Cố Thậm Vi nhanh chóng suy tính, nàng nín thở, tránh khỏi làn độc rồi lập tức đuổi theo kẻ đeo mặt nạ.

Người này có bản lĩnh chạy trốn phi phàm, khinh công hắn sử dụng lúc này hoàn toàn khác so với thân pháp khi hắn dẫn dụ nàng đến bãi tha ma trước đó. Cố Thậm Vi hành tẩu giang hồ chưa lâu, đây là lần đầu tiên nàng thấy thân pháp quỷ dị như vậy.

Mắt nàng nhìn chăm chú, chân đã vô thức học theo. Ban đầu nàng còn chậm, bị kéo giãn khoảng cách.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng đã bắt đầu mô phỏng có bài bản, chẳng mấy chốc mà dung hòa với khinh công vốn có của mình, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn kẻ đeo mặt nạ một bậc.

Người kia cảm nhận được tiếng bước chân càng lúc càng gần phía sau, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại, đồng tử hắn bỗng nhiên co rút!

Hắn thề rằng đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thân pháp này trước mặt Cố Thậm Vi, vậy mà chỉ thoáng chốc, tiểu cô nương trước mắt đã học được toàn bộ?!

“Không thể có lần sau nữa…” Người kia không nhịn được mà lẩm bẩm.

Với tốc độ trưởng thành như vậy của Cố Thậm Vi, nếu lần này để nàng thoát, lần sau hắn càng đừng mong giết được nàng!

Vừa nghĩ tới đây, hắn cảm nhận được lưỡi kiếm đen ngòm đã sát đến phía sau, không hề do dự, lập tức nhảy vọt lên, lao thẳng xuống vực sâu.

Cố Thậm Vi vươn tay muốn giữ lại, nhưng chỉ kịp xé rách một mảnh vải trên y phục hắn, còn người thì đã rơi mất.

Nàng vội vàng dừng chân, cúi đầu nhìn xuống vách núi.

Vực sâu hun hút, từ đây nhìn xuống gần như không thấy đáy, những tán cây lờ mờ bên dưới khiến người ta sinh ra dự cảm chẳng lành, cứ như dưới đó là một hố chôn vạn người, vô số quỷ hồn đang vươn tay lên, chực chờ kéo kẻ tiếp theo xuống.

Rơi từ đây xuống, gần như cửu tử nhất sinh.

Cố Thậm Vi cố gắng quan sát, nhưng không tìm thấy đường nào để xuống.

Nàng nhìn mảnh vải rách trong tay, nhét vào tay áo, sau đó quay trở lại chiến trường khi nãy.

Bãi tha ma tĩnh lặng đến đáng sợ, ngay cả lũ quạ réo rắt ban nãy cũng đã bị trận chiến kinh hoàng dọa chạy mất, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng côn trùng bò qua.

Đêm nay, dù không bắt được kẻ đeo mặt nạ, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Nghĩ vậy, nàng cúi xuống nhặt lấy chiếc mặt nạ chim sẻ rơi trên mặt đất. Khi chiếc mặt nạ này được đeo trên khuôn mặt, mọi sự chú ý đều bị những hoa văn quái dị đầy màu sắc kia thu hút, nhưng khi cầm trên tay mới có thể cảm nhận được sự khác thường của nó.

Chất liệu của chiếc mặt nạ này rất đặc biệt.

Không phải vàng, bạc, đồng hay ngọc, cũng không phải gỗ, mà có vẻ là một loại xương thú. Vì nhát kiếm của nàng, nó đã vỡ thành ba mảnh.

Cố Thậm Vi thu cả ba mảnh lại, mượn ánh trăng quan sát, ở một góc phát hiện một ký tự nhỏ được khắc lên: “Thiên Tam.”

Thiên Tam có nghĩa là gì? Chữ Thiên hàng thứ ba?

Vậy chẳng lẽ còn có Thiên Nhị, thậm chí Thiên Nhất, những kẻ còn lợi hại hơn hắn sao?

Ban nãy tinh thần căng thẳng nên chưa nhận ra, giờ vừa thả lỏng, Cố Thậm Vi lập tức cảm thấy tay chân ngày càng lạnh buốt, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Nàng né khỏi chỗ có độc phấn, rồi ngồi phịch xuống một bên.

Sau đó, nàng giơ tay vỗ vỗ mặt đất, cười tít mắt: “Các vị thân yêu, ta lại tới rồi đây! Mượn mộ các vị ngồi một lát nhé! Một lần lạ, hai lần quen, chúng ta cũng coi như người quen cả rồi, đừng trách, đừng trách!”

Nói rồi, nàng xé một đoạn vạt áo, vén lên kiểm tra vết thương trên bụng.

Cũng may vết thương không biến màu, tức là kiếm của kẻ đeo mặt nạ không có tẩm độc. Nghĩ đến đây, nàng bật cười ha ha, thò tay vào túi gấm móc ra một viên kẹo lê rồi nhét vào miệng, sau đó lại rầu rĩ lấy ra một viên thuốc màu đỏ, cau mày bỏ vào miệng nuốt xuống.

“Trời ạ! Đắng quá đắng quá! Cái viên thuốc này mà đi chung với kẹo lê thì đúng là lấy độc trị độc luôn rồi!”

Cố Thậm Vi nhăn mặt, cảm nhận vị thuốc đắng đến mức như muốn xuyên thủng linh hồn, suýt thì không chịu nổi mà nhổ ra. Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên trì, cứng rắn nuốt trọn cả hai.

“Thập Lý đáng sợ quá đi mất! Thiên hạ đệ nhất phải là tỷ ấy mới đúng!” Nàng lầm bầm một mình.

Nói xong, nàng lại lục lọi túi gấm bên hông, lấy ra lọ kim sang dược mà Thập Lý chuẩn bị sẵn cho nàng, đổ thuốc lên miệng vết thương. Chỉ vừa rắc xuống một chút, khóe mắt nàng đã lập tức đỏ bừng…

Chẳng trách nàng lại liều mạng luyện kiếm, một lòng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, mãi mãi không bao giờ bại trận! Bởi vì bị thương thì không đau, nhưng bôi thuốc mới thật sự đau đến chết đi sống lại!

Mùi của kim sang dược, mùi của viên thuốc đỏ kia, tất cả đều gắn chặt với những ngày tháng tối tăm ba năm trước. Mỗi lần dùng đến, nàng lại nhớ tới quãng thời gian mười ba tuổi ấy, khi nàng nằm trong quan tài của lão ngỗ tác, tuyệt vọng và phẫn nộ.

Đau lắm! Đau đến mức không còn cảm nhận được đau nữa!

Cố Thậm Vi băng bó vết thương xong, trải tấm vải rách xuống đất, cẩn thận bọc chiếc mặt nạ vào bên trong.

Sau đó, nàng tiện tay nhặt một mảnh bia mộ vỡ không biết của vị hảo hán nào, hất một ít độc phấn dưới đất vào trong chiếc lọ rỗng từng đựng thuốc.

Nàng cắm kiếm xuống đất, chống người đứng dậy, rồi đi về phía bên kia bãi tha ma.

Ban nãy kẻ đeo mặt nạ có đánh rơi một cây cung ở đó, không biết trên đó có manh mối gì không. Nàng đang nghĩ vậy thì đột nhiên quay ngoắt lại, lập tức nâng cánh tay lên, giương nỏ giấu trong tay áo nhắm thẳng về phía sau!

“Cố Thậm Vi, ngươi không sao chứ?!”

Nghe giọng nói quen thuộc, nàng lập tức buông tay trái xuống, bực bội lườm người mới đến một cái: “Võ tướng thì làm việc của võ tướng, quan văn như ngươi chạy theo làm gì? Lỡ bị thi thể nào đó quật cho một phát, ngã gãy răng cửa, sau này lên triều thì khuyên bảo ai được nữa hả?”

“Nếu ngươi mà há miệng nói chuyện, chắc Quan gia cũng không giữ nổi vẻ uy nghiêm, cười đến tắc thở cho xem!”

“Nhưng mà, nếu ngươi mà cười nhiều quá rồi đâm đầu vào cột chết, thì đúng là một cách thức hy sinh hiếm lạ, đáng để ghi vào sử sách đấy! Giấc mơ trở thành huyền thoại, đường tắt chính là đây đó Hàn ngự sử!”

Hàn Thời Yến im lặng nhìn nàng, từ trên xuống dưới, trên mặt, trên người đều dính đầy máu, quần áo rách tả tơi, trông không thể nào chật vật hơn. Nhưng ít ra nàng vẫn còn sức để nói giỡn.

Hắn khẽ thở phào, lướt nhìn vết thương của nàng một cái, rồi rất nhanh lại dời mắt đi: “Còn châm chọc được ta, xem ra ta đến thu xác cho Cố thân sự hơi sớm rồi.”

Cố Thậm Vi cười ha hả, ánh mắt đảo qua sau lưng Hàn Thời Yến, thấy gã tiểu tư tên Trường Quan khoanh tay đứng cách đó không xa. Thấy nàng nhìn qua, gã nhếch miệng, nhe ra hàm răng trắng bóng cười tươi rói với nàng!

Nụ cười của Cố Thậm Vi lập tức cứng đờ!

Nếu người nhà họ Hàn mà cũng đeo mặt nạ, thì có khi phải khắc sau lưng chữ Bệnh Nhị: Có bệnh, số hai.

Bình Luận (0)
Comment