Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 191

Hàn Thời Yến khẽ gật đầu: “Hôm ấy sương mù dày đặc bao phủ cả dãy núi, người xung quanh thì ai nấy đều phát điên, kẻ khóc người cười, Sở Anh lúc ấy như chim sợ cành cong. Đúng vào lúc y hoảng loạn nhất, đột nhiên có một con mãng xà lao thẳng về phía y!”

Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe.

Nàng biết lô quân khí năm xưa bị tráo đổi ở Hình Châu, cũng biết đến hai cái tên Tào Lạp và Sở Anh, nhưng lại không hề hay biết còn có những tình tiết như thế này.

“Mãng xà à? Thứ đó đâu phải dễ gặp, lại càng không thể ngoan ngoãn xuất hiện đúng lúc chỉ để hù Sở Anh ngất xỉu.” Cố Thậm Vi vừa nói, ánh mắt liền sáng lên, tiếp lời: “Trong trà rõ ràng có bỏ thuốc, hơn nữa còn có thể dẫn dụ rắn… Nghe ra thì giống thủ đoạn của những môn phái trong giang hồ như Ngũ Độc.”

Ví như Lâm Độc Bà hiện đang ở ngõ Tang Tử, chính là cao thủ về điều khiển rắn, hạ độc và giải độc…

Hàn Thời Yến vốn không am hiểu các môn phái giang hồ nên không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu ghi nhớ điều này, sau đó liếc Cố Thậm Vi bằng ánh mắt tán thưởng, thuận tiện liếc nhìn Ngô Giang đang đầu óc lên mây một cái đầy khinh bỉ.

“Con mãng xà đó quả thật không cắn ai, chỉ hù cho Sở Anh ngất xỉu. Mọi người cũng chẳng biết mình đã phát điên bao lâu, đến khi tỉnh lại thì sương mù đã tan, xe ngựa chở quân khí vẫn còn nguyên…”

“Tào Lạp và Sở Anh tức tối muốn đi tìm nữ tử bán trà, nhưng đừng nói là người, ngay cả cái quán trà cũng chẳng còn. Chỗ đó giờ chỉ là một bãi đất trống, nào có bóng dáng gì của quán trà? Khi ấy họ sợ đến mức hồn bay phách lạc, cho là đã gặp phải yêu quái, vội vàng xuống núi.”

“Lúc đến chân núi gặp dân làng, Sở Anh còn cố ý hỏi kỹ, nhưng ai nấy đều nói từ trước tới nay Tùng Mao Lĩnh chưa bao giờ có quán trà nào cả. Hơn nữa nơi đó có mãng xà hoành hành, sao có thể có cô nương nào ở đó bán trà được chứ…”

Ngô Giang nghe đến đây rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lục lọi trong rương lôi ra tập hồ sơ, giở ra xem lia lịa.

“Hàn Thời Yến! Nếu huynh sớm nói vụ án này còn hấp dẫn hơn cả truyện chương, ta đã sớm đọc hết sạch toàn bộ hồ sơ của Khai Phong phủ rồi! Chắc chắn sẽ làm một phen chấn động, khiến cữu phụ ta giật rớt cả hàm luôn ấy chứ!”

Hàn Thời Yến vẫn chăm chú nhìn vào bản địa đồ giản lược do mình vẽ, không ngẩng đầu, chỉ gõ nhẹ vào chỗ Hình Châu.

“Chẳng phải vốn dĩ ngươi đã khiến người ta giật mình rồi sao? Vương phủ doãn có chất nhi như ngươi, cái cằm đã rớt không biết bao lần! Không thì hôm qua ông ta đã chẳng đặc biệt dặn ta, nếu đến biên ải gặp được phụ thân ngươi, nhớ nhắn đôi lời, bảo ngươi đừng quay về Biện Kinh hành hạ ông ấy nữa.”

“Ông ấy còn muốn an lành sống đến cuối đời, không muốn chết ngay khi đang tại chức đâu.”

Ngô Giang cười gượng, ôm chặt hồ sơ, không nói thêm lời nào.

Hàn Thời Yến chẳng buồn để ý đến hắn, quay sang nói với Cố Thậm Vi: “Sau này đến Hình Châu, chúng ta có thể đích thân điều tra một phen. Dù trong lòng bọn họ có nghi ngờ rằng quân khí đã bị tráo đổi khi đó, nhưng vẫn ôm tâm lý may rủi, nghĩ không ai có thể tráo hàng trong thời gian ngắn như vậy.”

“Đợi đến khi vụ án binh khí vỡ lở, Tào Lạp và Sở Anh vì sợ bị liên lụy nên tuyệt nhiên không hé nửa lời, nhất quyết nói rằng dọc đường không có chuyện gì bất thường.”

“Có lẽ chính phụ thân ngươi đã điều tra đến Hình Châu, khiến sự việc không thể che giấu nổi nữa, lúc đó Sở Anh mới chịu khai ra đầu tiên. Bởi lô quân khí đó mà biên quân Đại Ung chịu đại bại, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Tào Lạp và Sở Anh đều bị xử trảm vì làm thất lạc quân khí.”

“Vụ án đến đây là kết thúc, không điều tra tiếp nữa. Mà tung tích lô quân khí ấy đến nay vẫn là một ẩn số.”

Cố Thậm Vi nghe xong thì khẽ lắc đầu: “Cũng không hẳn là không rõ tung tích. Có lẽ đúng như ngươi đang nghĩ, chính là bị kẻ đứng sau giở trò tráo đổi rồi vận chuyển đi mất.”

“Xuất Vân kiếm trang sở dĩ nổi danh giang hồ là bởi thủ pháp rèn kiếm độc đáo khác người. Lần chúng ta bị tập kích, ta cũng bị tấn công ngay tại nhà ở ngõ Tang Tử. Khi ấy có hai kẻ áo đen xông vào, bị người của ta g**t ch*t.”

“Bọn chúng để lại hai thanh kiếm, ta có thể xác nhận chúng xuất phát từ Xuất Vân kiếm trang, rất có thể chính là lô quân khí bị thất lạc đó.”

Ngô Giang nghe đến đó, trợn tròn mắt, siết chặt hồ sơ trong tay, hết nhìn Cố Thậm Vi lại quay sang nhìn Hàn Thời Yến, kinh ngạc thốt lên: “Sao ta cứ cảm thấy hai người các ngươi lén làm không ít chuyện sau lưng ta thế?!”

“Không được đâu! Rõ ràng ba chúng ta đã hứa với nhau sẽ cùng sống cùng chết cơ mà! Hai người các ngươi sao có thể giấu ta làm chuyện sau lưng như thế chứ…”

Cố Thậm Vi đen mặt, thẳng tay tát một cái lên trán Ngô Giang!

Ai kết nghĩa vườn đào với ngươi? Ai hứa cùng sống cùng chết với ngươi? Ngô Giang rõ ràng đâu có ở Tùng Mao Lĩnh, cũng không gặp phải yêu quái rắn rết gì, sao giờ tự dưng lại lên cơn điên rồi?

Trong lòng nàng oán thầm, nhưng trên mặt thì chỉ nháy mắt ra hiệu với Hàn Thời Yến, ánh mắt lướt nhìn lên nóc xe ngựa.

Sắc mặt Hàn Thời Yến chợt thay đổi, lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Tuy Cố Thậm Vi không nói một lời, nhưng ánh mắt kia hắn đã hiểu, trên nóc xe có người!

Hắn còn đang suy nghĩ, đã thấy Cố Thậm Vi dùng chuôi kiếm chọc chọc lên mái xe, phát ra mấy tiếng “bộp bộp”, ngay sau đó một cái đầu người lộn ngược từ trên mái rủ xuống, dán chặt vào cửa sổ xe ngựa.

Vì trời đang mưa, tóc người đó ướt nhẹp, thoạt nhìn chẳng khác gì một oan hồn chết đuối.

“Ngụy Trường Mệnh, ngươi là chán sống rồi có phải không?”

Cố Thậm Vi liếc nhìn người đang treo ngược kia, Ngụy Trường Mệnh nheo mắt, ánh mắt lướt qua cổ họng Hàn Thời Yến và Ngô Giang. Hàn Thời Yến thì vẫn bình tĩnh, nhưng Ngô Giang thì như con thỏ bị dọa, giật mình bừng tỉnh.

Hắn lập tức thu lại vẻ nghịch ngợm thường ngày, cảnh giác nhìn Ngụy Trường Mệnh, vì đó là sát khí!

Ngay trong khoảnh khắc bầu không khí trong xe căng như dây đàn, Ngụy Trường Mệnh lại bất ngờ dịu giọng, giơ tay vẫy vẫy với Cố Thậm Vi: “May mà trường kiếm của ngươi chưa tuốt ra, không thì đây đã là lần thứ bảy mươi chín ta chết dưới kiếm của ngươi rồi đấy!”

Hắn nói rồi, không thèm liếc một lần về phía Hàn Thời Yến và Ngô Giang, cứ như trong xe này chỉ có mỗi mình Cố Thậm Vi.

Hắn tiếp lời: “Chúng ta sẽ dừng chân tại dịch quán phía trước, gặp gỡ sứ thần nước Liêu là Lưu Phù, rồi cùng nhau đi tiếp lên phương Bắc. Đến lúc đó, Cố thân sự đến tìm ta, có mấy lời đại nhân Trương dặn ta chuyển cho ngươi.”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Biết rồi.”

Ngụy Trường Mệnh khẽ cười, xoay người một cái đã trở lại trên nóc xe, để lại Ngô Giang bị ngó lơ hoàn toàn. Hắn lập tức thò đầu ra ngoài, không nén được tức giận mà hét theo:  “Chẳng lẽ trong xe này chỉ có Cố thân sự là người, còn chúng ta chẳng là gì sao?!”

Ngụy Trường Mệnh đã nhẹ nhàng nhảy xuống yên ngựa, cười khẽ: “Ngô phán quan đương nhiên là người, chỉ là không xứng để ta ra tay.”

Nói đoạn, hắn lập tức thúc ngựa phóng đi giữa màn mưa, bóng áo đen nhanh chóng mất hút về phía trước.

Ngô Giang tức đến mức suýt ngửa ra sau. Tính hắn nóng như lửa, nào chịu nổi loại nhục này, lập tức không ngồi yên được: “Không đánh ngươi đến nở hoa, lão tử thề không mang họ Ngô!”

Hắn vung tay ném phịch tập hồ sơ vào trong rương, người đã bay ra khỏi xe, phóng vọt lên ngựa của mình đuổi theo Ngụy Trường Mệnh.

Tập hồ sơ bị Ngô Giang ném mạnh như vậy, một tờ giấy theo đó rơi ra ngoài, đáp lên mui xe ngựa phía sau.

Cố Thậm Vi liếc nhìn bức họa kia, thấy trên đó vẽ một nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt trái xoan, mũi nhỏ cao, thoạt nhìn chẳng khác gì tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Nàng đưa tay định nhặt bức họa ấy lên.

“Đây là bức họa vẽ theo lời miêu tả của Sở Anh và Tào Lạp, là chân dung của nữ tử bán trà khi xưa. Ta dựa theo bức tranh vẽ năm ấy mà họa lại, không dám nói giống hệt, nhưng hẳn cũng tám chín phần mười.”

Cố Thậm Vi cau mày nhìn thật kỹ, rồi đưa bức họa cho Hàn Thời Yến: “Ngươi có cảm thấy khuôn mặt này có phần quen mắt không? Như thể mới gặp ở đâu đó gần đây vậy.”

Bình Luận (0)
Comment