Cố Thậm Vi đang mải suy nghĩ, chợt cảm thấy có một ánh nhìn nóng rực như thiêu như đốt đang dán chặt lên người mình.
Nàng theo ánh mắt đó nhìn qua, thấy tên sứ thần Bắc triều kia gan lớn vô cùng, ánh mắt trắng trợn lướt qua lướt lại trên mặt nàng, sau đó đột nhiên bước tới, dang tay ôm chầm lấy Phó lão đại nhân vừa bước lên bậc thềm, dùng sức siết chặt một cái, rồi vỗ “bốp bốp bốp” mấy cái lên lưng ông ta.
Phó đại nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, trợn trừng cả mắt, bộ râu trên mặt cũng như muốn dựng đứng lên, ông giãy giụa đẩy mạnh ra, nhưng cánh tay của tên sứ thần kia lại như vòng sắt quấn chặt, không tài nào nhúc nhích được.
Đoàn sứ thần Đại Ung thấy thế nhốn nháo hẳn lên.
Tên sứ thần Bắc triều Lưu Phù lại cười ha hả, lớn tiếng nói: “Người Đại Ung các ngươi, bất kể là lão nhân hay nữ tử, đều nhỏ nhắn yếu đuối như nhau, trông cứ như gà con, tiện tay bóp một cái là gãy cổ.”
Thấy Phó đại nhân còn đang vùng vẫy, Lưu Phù vẫn chưa chịu buông tay, lại hướng về đám người Đại Ung đang rút kiếm tiến lại gần mà nói: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, đây là nghi lễ tiếp đón cao nhất của Bắc triều chúng ta! Là biểu thị tình hữu nghị giữa hai quốc…”
Lời còn chưa dứt, hắn chợt cảm thấy một luồng kình phong lao tới.
Sắc mặt Lưu Phù khẽ biến, trông thấy một hòn đá nhỏ ven đường lại bay vụt đến với tốc độ cực kỳ kinh người, nhắm thẳng vào cánh tay hắn. Hắn không chút nghi ngờ rằng nếu không lập tức rút tay, hòn đá này sẽ như mũi tên nhọn xuyên thủng cổ tay hắn trong chớp mắt.
Ánh mắt của bốn gã hộ vệ lực lưỡng đứng bên cạnh Lưu Phù lập tức sắc lạnh, đồng loạt hành động.
Gã đeo nanh sói trên ngực cũng là cao thủ trong số họ, giơ tay định chụp lấy viên đá đang lao đến. Đứng sau hắn, Lưu Phù thấy vậy liền bình tĩnh trở lại, ngẩng cao đầu tỏ vẻ kiêu ngạo, dáng điệu như cao nhân bất động như núi.
Nhưng nào ngờ, đúng lúc nanh sói cao thủ kia chuẩn bị chạm vào hòn đá, nó lại như có mắt, đột nhiên đổi hướng, tốc độ càng thêm kinh hồn, trực tiếp bay thẳng tới mặt Lưu Phù!
Tình huống xảy ra quá bất ngờ, còn hơn cả lần trước.
Cao thủ đeo nanh sói lập tức xoay người định ra tay lần nữa, nhưng lúc này thì đã quá muộn…
Lưu Phù nào còn lo giữ thể diện, đến cả Phó đại nhân cũng chẳng buồn giữ lấy nữa, hắn vội vã buông tay đẩy mạnh ra, cuống quýt cúi đầu né tránh. Do hành động quá hấp tấp, trọng tâm không vững, hắn loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống đất, mông đập mạnh một cái.
Hắn còn chưa hoàn hồn, theo bản năng ngẩng đầu tìm viên đá, thì tất cả mọi người bỗng nghe một tiếng “đoàng” vang dội. Viên đá bé tẹo đó, cái thứ chó cũng chẳng buồn gặm, lại cắm thẳng vào khung cửa dưới tấm biển đề chữ của dịch trạm!
Chung quanh im phăng phắc.
Cao thủ đeo nanh sói nhìn bàn tay mình vừa chụp hụt, từ từ xoay người lại…
Trước đó Lưu Phù lảo đảo đẩy Phó đại nhân một cái, mà ông lão này vốn là văn thần tay không trói nổi con gà, lại đang đứng ngay mép bậc thang, bị đẩy như vậy tất yếu phải ngã lăn xuống, nhưng cảnh tượng thê thảm đó… lại không xảy ra.
Cao thủ nanh sói nhíu chặt mày, đưa mắt nhìn xuống hai người dưới bậc thềm.
Thấy bên cạnh Phó lão đại nhân trông như cái bánh bao trắng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng màu đỏ.
Người Đại Ung quả nhiên rất ưa màu đỏ, một sắc màu mà không ai có thể làm ngơ.
Cố Thậm Vi lại lần nữa cảm nhận được ánh nhìn nóng cháy đang rọi thẳng về phía mình, nhưng nàng căn bản chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đỡ lấy Phó đại nhân, chờ ông ta đứng vững hẳn rồi mới thản nhiên buông tay.
Ngồi bệt dưới đất, Lưu Phù là người đầu tiên hoàn hồn, lập tức thẹn quá hóa giận, giận dữ trừng mắt nhìn Phó đại nhân: “Đại Ung các ngươi… muốn khai chiến với Bắc triều chúng ta sao?!”
Phó đại nhân vẫn còn chưa hoàn hồn, trong thời gian ngắn chẳng biết nên tiếp lời ra sao, lại nghe thấy Cố Thậm Vi bật cười ha hả: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, đây chính là nghi lễ tiếp khách cao nhất của Đại Ung chúng ta! Là biểu hiện cho tình hữu nghị giữa hai quốc gia đấy!”
“Nước Đại Ung ta, đúng là các lão nhân và nữ tử không có bản lĩnh gì lớn, cũng chỉ có thể dùng mấy viên đá nhỏ biểu diễn một màn ‘xuyên mây xé gió’ để bày tỏ tấm lòng nhiệt tình thôi!”
Lưu Phù sửng sốt, trong đầu lập tức như bị đánh một cú mạnh, quay không kịp!
Sao mà câu từ nghe quen thế, ngay cả giọng điệu lẫn nét mặt kia… đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu… Hắn vừa rồi hình như cũng mới nói mấy câu y chang như vậy…
Hắn ngây người một lúc, đột nhiên bừng tỉnh, nàng ta đang nhại lại mình!
Mọi người xung quanh lúc này cũng đã kịp phản ứng, Ngô Giang “phụt” một tiếng cười thành tiếng, chống nạnh ha ha đi tới đứng cạnh Cố Thậm Vi, ánh mắt sùng bái nhìn nàng:
“Cố thân sự! Tuyệt chiêu này của ngươi… đúng là lợi hại vô cùng!”
Ngô Giang vừa nói, vừa vung tay múa chân biểu diễn trong không trung.
Hắn cũng biết ném đá, mà sức ném còn mạnh hơn cả máy bắn đá, thế nhưng ném thì ném, chứ làm sao khiến viên đá… tự mình đổi hướng được chứ!
Chiêu của Cố Thậm Vi kia, chẳng khác gì phép thuật!
Lúc này Lưu Phù vẫn đang ngồi bệt dưới đất, mới đột ngột bật dậy, trước tiên là ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa, lại nhìn viên đá bé tí tẹo đã cắm sâu vào đó, rồi quay sang nhìn Cố Thậm Vi thân hình mảnh mai yếu ớt, càng nhìn mắt hắn càng sáng rực.
Ngay khi mọi người đều nghĩ hắn sắp phát tác, Lưu Phù đột nhiên lại quay sang Cố Thậm Vi, liền mồm thốt ra ba tiếng “Tốt lắm!”
“Cô nương thật có bản lĩnh! Nếu ngươi tới Bắc triều ta, nhất định sẽ được Thái hậu trọng dụng, phong làm đại tướng quân oai trấn thiên hạ, đâu cần phải ở Đại Ung mà chịu cảnh nhục nhã thế này!”
Nói đến đây, Lưu Phù lại cố ý liếc sang Từ Dật, người vẫn còn đứng đờ ra như tượng gỗ.
Cố Thậm Vi nhướng nhẹ chân mày: “Lưu sứ thần quá khen rồi, chút tiểu xảo cỏn con mà thôi. Ở Biện Kinh thành, gạch ngói rơi xuống đập trúng mười người thì cũng có đến chín người biết làm trò ấy, chẳng đáng nhắc tới.”
Nàng vừa nói vừa lùi nửa bước, đứng sau lưng Phó đại nhân.
Lưu Phù nghe vậy thì phá lên cười sảng khoái, nhanh chân bước xuống bậc thềm, kéo tay Phó đại nhân, cười nói thân mật, cứ như chuyện khi nãy hoàn toàn chưa từng xảy ra!
“Ta với Phó đại nhân đúng là vừa gặp đã như cố tri, đợi Hoàng đế Đại Ung chuẩn bị xong lễ vật, chất lên xe hết rồi, chúng ta cùng đi Bắc quốc! Khi ấy cùng ngồi một xe, ta còn có đùi dê nướng tái bảy tám phần, máu vẫn còn tươm ra đấy, Phó đại nhân ngàn vạn lần đừng khách sáo…”
Cố Thậm Vi nhìn gương mặt có phần ngơ ngác của Phó đại nhân, khẽ nhíu mày không để lộ chút dấu vết.
Ánh mắt nàng đảo qua, trông thấy Triệu Cẩn đang ra sức nháy mắt ra hiệu với Tôn Tư Vũ, để hắn cùng mình kè kè theo sát hai bên, không rời nửa bước mà bảo vệ Phó đại nhân.
“Ngươi rất lợi hại, ta tên là Tiêu Vũ, có dịp chúng ta có thể luận bàn một phen. Ngươi là một trong những người mạnh nhất mà ta từng gặp. Bắc triều ta tôn sùng võ đạo, sùng bái cường giả, so với Đại Ung càng hợp với ngươi hơn, ở nơi chúng ta, chỉ luận kẻ mạnh!”
Cố Thậm Vi nghe tiếng nói bên tai, thu hồi ánh mắt, quay đầu lại chỉ thấy kẻ vừa rồi kẻ đeo nanh sói vừa rồi định bắt đá đang nhìn nàng đầy hưng phấn.
Ánh mắt ấy, nàng từng gặp qua, chính là ánh nhìn đầy khao khát chiến đấu của Ngụy Trường Mệnh lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
“Không cần đâu. Dù là ở đâu thì ta cũng là thiên hạ đệ nhất, vậy có gì khác biệt?”
Nàng nói xong liền quay người, đi về phía Hàn Thời Yến và Ngụy Trường Mệnh đang đứng.
Ngô Giang ở bên cạnh vừa nghe xong đã như si mê, đi vòng quanh Cố Thậm Vi một vòng, sùng bái nói: “Cố thân sự, ngươi ra vẻ còn bá đạo hơn cả sứ thần Bắc triều!”
Cố Thậm Vi liếc nhẹ một cái, bắt gặp ánh mắt Tiêu Dự vẫn đang chăm chú nhìn mình, liền hơi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Ngô Giang: “Ra vẻ? Ta chỉ đang nói thật thôi mà.”
Nàng vừa dứt lời, da đầu bỗng tê rần.
Chết mất thôi! Lần này thu hồi lãnh thổ phía Bắc e là trong tầm tay mất thôi… Không thấy nàng vừa dùng ngón chân mà cũng móc được một cái thông đạo ngầm dài cả vạn dặm chẳng kém gì Vạn Lý Trường Thành sao?