Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 353

“Đi thôi, chúng ta đến gặp Đào Nhiên. Chỉ còn mười ngày ngắn ngủi, chờ chân tướng sáng tỏ, ta sẽ cùng nàng mua bánh đoàn với rượu ngon, đến viếng thăm phụ thân nàng.”

Hàn Thời Yến nghe Cố Thậm Vi nhắc đến Cố Hữu Niên, e rằng nàng thương tâm, chủ động đứng dậy trước.

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, hai người không lưu lại lâu tại Hàn Xuân lâu, lập tức đi về phía phủ Đào Nhiên.

“Nói ra cũng là trùng hợp, Đào Nhiên điều từ Tô Châu đến Biện Kinh, lại vừa hay mua đúng căn nhà cũ của nhà Vương Thân.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, trong lòng dâng lên một chút cảm khái. Khi xưa nàng từng thay phụ thân Cố Hữu Niên đến Vương phủ, đến giờ vẫn còn nhớ rõ con đường đến đó.

Nghĩ đoạn, nàng bất chợt nắm lấy tay Hàn Thời Yến, thân hình nhẹ lướt, hai người lại lần nữa phi thân lên mái ngói, thẳng hướng Đào phủ mà lao đi như gió cuốn.

Đến trước cửa phủ, lại nghe tiếng khóc xé trời vang vọng tận mây xanh, khiến đầu Cố Thậm Vi như bị thứ gì đập mạnh, ong ong choáng váng.

Nàng đứng trên nóc nhà nhìn xuống, thấy một phụ nhân mập mạp, chừng hai trăm cân, ngồi bệt dưới đất, khóc lóc thê lương: “Con ta ơi! Con ta ơi! Sao con lại để người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này!”

“Biết vậy năm xưa ta nên giữ con lại, để con ở quê mà cuốc đất trồng rau với ta, chứ đừng cho con làm quan, cần gì chức quyền!”

“Mẫu thân thà để con ngày ngày cày ruộng, nuôi heo, xay gạo, còn hơn là để con ra đi khi tuổi còn xanh!”

Bà ta khóc lóc thảm thiết, vừa trông thấy một lão nhân gầy yếu ngồi co ro ở góc tường với gương mặt bàng hoàng ngơ ngác, liền rít lên như xé họng: “Lão già khốn kiếp kia! Là ngươi! Chính là ngươi! Chính ngươi cứ khăng khăng bắt con ta làm rạng danh tổ tông, chính ngươi hại chết nó rồi!”

“Rạng cái tổ ngươi, danh cái tông ngươi! Ta mà gả cho con gà ngoài ruộng còn hơn là lấy ngươi! Con ơi là con!”

Tiếng khóc than của bà khiến đất trời nghiêng ngả, giọng bà ta nghe mà chẳng khác gì thân thích ruột rà với Ngô Giang nổi danh khắp giọng lớn khắp kinh thành.

Cố Thậm Vi nghe vậy, lại chẳng cười nổi, sắc mặt nàng nặng nề, nghiêm trọng nhìn sang Hàn Thời Yến bên cạnh: “Chẳng lẽ… Đào Nhiên hắn…”

Tuy là hỏi, nhưng câu này không cần Hàn Thời Yến trả lời, nàng cũng đã hiểu rõ.

Bọn họ tìm đến Tề Vương, Tề Vương thắt cổ; họ đi tìm Viên Hoặc, Viên Hoặc thành hung thủ giết người; giờ đến tìm Đào Nhiên, Đào Nhiên… đã chết.

Kể từ hôm nay, nàng chẳng cần gọi là Cố Cạo Đầu nữa, Hàn Thời Yến cũng không nên gọi là Hàn Diệt Môn, bọn họ nên đổi danh xưng thành “Thần Ôn Dịch” thì đúng hơn!

“Việc chúng ta nghĩ đến, hắn cũng đã nghĩ tới. Một lần nữa, hắn lại đi trước chúng ta một bước.”

Nghe Hàn Thời Yến nói vậy, Cố Thậm Vi liếc nhìn xung quanh, bất giác rùng mình lạnh sống lưng.

Người kia dường như đã nắm rõ hành tung của họ, thậm chí vào giờ khắc này, có lẽ đang có một ánh mắt nào đó trong bóng tối, chăm chú dõi theo họ…

Tiếng khóc vẫn chưa dứt, lão phụ nhân vẫn gào tên con trong thê lương, ông lão vẫn rụt vai cúi đầu, không dám hé răng. Trong viện lúc này bỗng dưng xuất hiện thêm một đoàn người vận áo tang trắng, chen chúc khiến sân viện chật ních, tất cả cùng hòa vào một khúc bi ca thảm đạm.

Gia nhân chạy tới lui sắp xếp tang sự, dựng linh đường, thay đèn lồng trắng. Lại có một thiếu niên trẻ tuổi, đôi mắt đỏ hoe, thân mặc hiếu phục, đang chuẩn bị đi báo tang.

Ánh mắt Cố Thậm Vi sắc bén, lặng lẽ dừng lại nơi một người trong viện, kẻ ấy mặc trường bào màu nâu sẫm, trạc ngũ tuần, vẻ mặt nghiêm nghị. Trong khi cả Đào phủ rối loạn như nồi cháo, chỉ có y vẫn bình tĩnh an bài mọi việc sau cùng.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn từ Cố Thậm Vi, người kia bỗng ngẩng đầu nhìn lên mái ngói, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng.

Cả hai cùng sững người.

Cố Thậm Vi hơi nhíu mày, thấp giọng nói với Hàn Thời Yến: “Trông quen mắt… hình như là quản gia cũ của nhà họ Vương.”

Thấy hành tung đã bại lộ, Cố Thậm Vi không hề do dự, lập tức nắm lấy tay Hàn Thời Yến, nhảy thẳng xuống viện.

Hai người xuất hiện đột ngột, khiến người Đào gia giật nảy mình.

Lão phụ nhân nặng chừng hai trăm cân kia, lập tức bật dậy khỏi mặt đất, hét to một tiếng: “Mau đưa cuốc cho lão nương! Từ đâu chui ra hai tên trộm cướp, dám đến quấy nhiễu tang lễ con ta! Tội nghiệp nó, đi xuống Hoàng Tuyền cũng không yên ổn… Hôm nay không đánh chết các ngươi thì lão nương không mang họ Trương!”

Vừa nói, bà ta vừa đỏ hoe mắt, lao thẳng về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến như hổ đói xổng chuồng.

Nhưng còn chưa chạy được mấy bước, đã bị quản gia giữ lại.

“Phu nhân, xin bớt giận. Đây là Cố khâm sai của Hoàng Thành tư, cùng Hàn ngự sử của Ngự Sử đài.”

Phụ nhân béo lập tức câm bặt. Bà ta nhét ngay cái cuốc vào tay nha hoàn bên cạnh, rồi có phần dè dặt, bước lùi lại sau lưng quản gia, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người.

“Nhị vị đại nhân là đến tìm nhi tử ta sao? Nhưng… các người đến muộn một bước rồi, con ta… nó đã đi rồi…”

Cố Thậm Vi ôm quyền với mẫu thân của Đào Nhiên: “Lão phu nhân, xin nén bi thương. Không biết liệu chúng ta có thể vào trong, nhìn mặt Đào đại nhân lần cuối được chăng?”

Lão phu nhân Đào gia nghe vậy, liền quay đầu nhìn quản gia như cầu cứu. Quản gia khẽ gật đầu, bước lên phía trước.

Hắn hành lễ với Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến: “Xin hai vị theo tại hạ.”

Chưa đợi Cố Thậm Vi hỏi gì, quản gia đã khẽ thở dài, giọng nặng nề: “Gia chủ của chúng ta tối qua lúc bình loạn không may trúng tên. Mũi tên găm thẳng vào ngực, may có Đơn thái y đến chữa trị, rút tên, bôi thuốc, vốn tưởng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

“Thế nhưng, vừa rồi sau bữa trưa, đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu. Ta lập tức sai người mang đi mời Đơn thái y, nhưng thái y còn chưa đến, thì đại nhân… đã không qua khỏi rồi.”

Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, không hề biểu lộ thái độ gì.

Chính viện vẫn là gian chính viện năm xưa, nhưng so với khi còn là phủ Vương Thân, nay đã hoàn toàn khác biệt. Trong phòng bày biện bình phong thêu Tô Châu, trên tường treo họa phẩm của danh gia, song lại khiến người ta cảm thấy chỗ nào cũng lạc điệu.

Chính là cái cảm giác của kẻ nghèo mới phất, món gì quý cũng vơ về, chất đầy trong phòng, mà không biết tiết chế.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường. Một phụ nhân ngồi ngẩn ngơ bên mép giường, bên cạnh là một chậu đồng đựng nước. Bên cạnh chậu đặt một chiếc ghế nhỏ, trên ghế là bộ áo tang dành cho người chết.

Nhưng nàng chẳng làm gì cả, chỉ ngồi lặng lẽ bên mép giường, như kẻ mất hồn.

Nghe tiếng bước chân của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, phụ nhân ấy quay đầu lại, trong đôi mắt ngây dại dần xuất hiện chút tiêu cự, nhìn về phía quản gia.

“Phu nhân, đây là Cố đại nhân của Hoàng Thành tư, cùng Hàn đại nhân của Ngự sử đài.”

Phu nhân Đào Nhiên nghe đến danh xưng “Hoàng Thành tư” và “Ngự sử đài”, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đứng dậy: “Phu quân vừa mới tạ thế, trong phủ hỗn loạn, có điều thất lễ, mong hai vị đại nhân thứ lỗi. Không biết hai vị đến đây có việc gì?”

Cố Thậm Vi ôm quyền đáp lễ: “Xin phu nhân nén bi thương. Bọn ta có một vụ án, muốn thỉnh giáo Đào đại nhân một vài điều.”

Nói xong, ánh mắt nàng dừng lại trên thân thể lạnh lẽo nằm trên giường, chỉnh là thi thể của Đào Nhiên.

Trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần da, phần thân trên quấn băng vải, lúc này đã được cởi ra, đẫm máu, vứt một bên. Trên ngực rõ ràng là một vết thương sâu hoắm, đỏ au lở loét, mưng mủ trông đến ghê người.

Ngoài ra, thân thể Đào Nhiên còn chi chít vết thương lớn nhỏ, nhìn qua đúng là mới xuất hiện từ trận hỗn chiến đêm qua.

Ngoại trừ vết thương ở ngực, Cố Thậm Vi không phát hiện thêm dấu hiệu trí mạng nào khác.

Hắn không có dấu hiệu tím tái môi miệng, cổ cũng không có vết siết, không phải bị bóp cổ; càng không có triệu chứng rõ rệt nào của trúng độc, máu từ vết thương chảy ra vẫn đỏ tươi bình thường.

Cố Thậm Vi khẽ cau mày.

Lẽ nào… Đào Nhiên thực sự là đột tử giữa lúc này sao?

Bình Luận (0)
Comment