Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 401

Cố Thậm Vi không hề tỏ ra bất ngờ.

Phản ứng của Giang thái sư sớm đã nằm trong dự liệu của nàng, nàng còn sống thì Giang Nhị Lang cùng lắm cũng chỉ phạm tội mưu sát chưa thành, nhưng Khang Dụ và Phúc Nhã thì lại khác.

Nếu Giang Nhị Lang còn dám tự mình gánh hết, vậy hắn phải giải thích cho rõ vì sao thân là ngoại thần lại có thể nửa đêm lẻn vào hoàng cung.

Khang Dụ là trọng thần triều đình, là người Quan gia tin cậy nhất.

Nếu Giang Nhị Lang nhận tội g**t ch*t Khang Dụ, vậy thì lấy mạng đền mạng, chờ đợi hắn chỉ có một chữ: Chết!

Ánh mắt nàng khẽ động, nhìn về phía Vương Nhất Hòa và tấm bình phong phía sau, rõ ràng sau tấm bình phong ấy có vài cái bóng đen lắc lư.

Quan gia đang ngồi sau đó.

Giang thái sư sai Giang Đại Lang mời Quan gia đến, tất nhiên không phải để chống lưng cho nàng, vậy rốt cuộc hắn nắm giữ con bài gì trong tay?

“Phủ doãn đại nhân, Hàn mỗ xin thẩm vấn Tề Vương.”

Nghe vậy, Cố Thậm Vi quay sang nhìn Hàn Thời Yến đang đứng bên cạnh.

Từ góc độ này có thể thấy rõ đường nét sắc sảo của hắn. Người này vóc dáng cao lớn, lúc làm việc luôn mang theo khí thế hiên ngang khiến người khác không khỏi sinh ra vài phần kính nể.

Nàng đã nhờ Đơn thái y mở quan khám nghiệm thi thể Khang Dụ, còn Hàn Thời Yến thì đi đến Đài ngục, khéo léo mở miệng khiến Tề Vương khai ra.

Hai người vội vã hội họp, nàng cũng chỉ nghe hắn nhắc qua, nhưng lại không rõ rốt cuộc Hàn Thời Yến đã làm cách nào.

Phủ doãn lần này không dám tự ý quyết định, ông quay đầu nhìn về phía tấm bình phong, chẳng bao lâu sau có một tiếng “Chuẩn” trầm thấp vang lên từ phía sau.

Lúc này Vương phủ doãn mới giơ cao mộc bài trước công đường. Ông định “bốp” một tiếng thật lớn, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại nhẹ nhàng đặt xuống.

Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn ông một cái, không khỏi nghẹn lời, lão hồ ly này đúng là biết nịnh hót, rõ ràng là sợ đập mạnh quá dọa tới Quan gia, làm bộ làm tịch!

Vương Nhất Hòa dường như nhìn ra được sự chê bai trong lòng nàng, bèn trừng mắt với nàng một cái.

Tề Vương bị giam tại Đài ngục, lúc này trong ngoài Khai Phong phủ đã đông đến mức nước cũng không lọt. Vương Nhất Hòa còn đang nghĩ nên nói gì cho hợp, thì đã thấy mấy ngục tốt của Đài ngục áp giải Tề Vương bước lên công đường.

Ông hơi há miệng.

Càng không nhịn được mà liếc Hàn Thời Yến một cái.

Tên này rõ ràng đã cho người áp giải Tề Vương tới từ trước, vậy mà còn giả vờ khách sáo hỏi ông một tiếng, đây là chuyện “c** q**n rồi mới đánh rắm”, thật là dư thừa! Nhưng nghĩ lại thì cũng phải khen hắn một câu là còn biết giữ thể diện cho mình. Đúng là “trường giang sóng sau xô sóng trước”, sóng trước chết dạt trên bãi cát rồi.

Cố Thậm Vi nhìn về phía Tề Vương, thấy hắn mặc tù phục, cả người trông vô cùng tiều tụy, già nua.

Trên cổ hắn, vết bầm tím do treo cổ để lại đặc biệt chói mắt.

Ngục tốt chẳng hề khách sáo, ấn hắn quỳ xuống đất. Tề Vương giống như cái xác không hồn, thuận theo lực đạo mà quỳ xuống.

Vừa mở miệng, giọng hắn đã khàn đặc như cưa gỗ, khiến người nghe dựng cả tóc gáy.

Tề Vương đưa mắt nhìn về phía Giang thái sư, trong mắt hiện lên vài phần sáng rực: “Dưới suối vàng có Giang thái sư làm bạn, cũng coi như đáng giá rồi.”

“Tề Vương, vụ án Phi Tước là do ngài gây ra sao?”

Nghe Hàn Thời Yến hỏi, Tề Vương thu lại ánh nhìn, gật đầu rồi lại lắc đầu, “Đúng là ta đã sai người trộm quốc tỷ. Trình công công chịu trách nhiệm dâng quốc tỷ trong đại điển, chính là mật tuyến do mẫu phi ta sắp xếp trong cung.”

“Ta bảo hắn thay quốc tỷ bằng chim sẻ, giấu ở lãnh cung, định bụng đợi mọi chuyện lắng xuống rồi sẽ lén mang ra khỏi cung.”

“Chỉ là người tính không bằng trời tính, đợi đến khi người của chúng ta tới lãnh cung lấy quốc tỷ thì vật ấy đã không cánh mà bay.”

“Chim sẻ trong vụ án Phi Tước, đúng là do ta thả ra, điều này không sai. Nhưng ta không hề sai khiến Lý Thường ám sát Quan gia, chuyện đó là có kẻ khác đứng sau.”

Hôm đó hắn bốc thăm, thần linh chỉ cho phép hắn trộm quốc tỷ, chứ không hề ban cho một quẻ đại cát để khởi binh.

Lúc đó, mưu sĩ bên cạnh cũng khuyên hắn nhân cơ hội làm phản, dù sao khi ấy hắn đã nắm trong tay đám sát thủ Cấp Thiên của Phi Tước.

“Nhưng khi đó ta kiêng kị Cố Hữu Niên bên cạnh Quan gia, người này võ nghệ cao cường, đời nay hiếm gặp. Trong vụ án quân khí, y đã từng giết một thủ hạ Cấp Thiên của ta, còn cướp đi mặt nạ Phi Tước. Ta cho rằng hành thích tất sẽ thất bại, căn bản không có ý định ra tay…”

Tề Vương nói xong, trên mặt đã hiện lên vẻ chế giễu.

“Chỉ là buồn cười thay, một Cố Hữu Niên có thể lấy một địch vạn, vậy mà lại bị người ta giết nhẹ như không.”

“Nếu y chết sớm một ngày, thiên hạ ngày nay thuộc về ai, thật khó mà nói cho rõ!”

Cố Thậm Vi đột nhiên nghe thấy tên của phụ thân từ miệng Tề Vương, không kiềm được siết chặt nắm đấm.

“Dựa theo lão phu được biết, trước khi Tề Vương điện hạ treo cổ, đã từng viết một bản nhận tội. Trong tờ nhận tội đó, ngươi đã thừa nhận vụ Phi Tước là do một tay ngươi gây nên. Sao chỉ vài ngày ngắn ngủi mà lời cung lại thay đổi rồi?”

Giang thái sư rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

“Lão phu có lý do để nghi ngờ, ngươi là đã cùng một số kẻ nào đó đạt thành thỏa thuận, cho nên mới…”

Giang thái sư vừa nói vừa liếc nhìn Hàn Thời Yến đầy ẩn ý.

Ông ta nhấn mạnh hai chữ “thỏa thuận”, như thể đang ngấm ngầm ám chỉ điều gì.

“Đúng vậy, là đã đạt thành thỏa thuận.”

Giang thái sư khẽ nghẹn một hơi, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tề Vương.

Trong đám người vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Sao lại thế này! Ý gì vậy? Không đọc sách quả thật không được, đến chuyện náo nhiệt mà cũng chẳng hiểu nổi.”

“Ý hắn là Hàn ngự sử ép hắn khai như vậy sao? Làm sao có thể? Hàn ngự sử đến cuốc còn chẳng nhấc nổi, đe dọa gì cho cam!”

“Chẳng lẽ là người bên Hoàng Thành tư?”

“Nếu là người bên Hoàng Thành tư uy h**p, hắn còn dám phản cung à? Không sợ bị đánh đến chết rồi còn bị quật mồ sao?”

Cố Thậm Vi nghe thấy tiếng nghị luận sau lưng càng lúc càng lớn, trong lòng không khỏi nghẹn lời.

Trong mắt dân chúng Đại Ung, rốt cuộc nàng đáng sợ tới mức nào chứ? Còn quật xác nữa… Quật xác ngoài làm tay mình đau thì còn có ích gì?

“Trên đường từ trong cung bị áp giải tới Đài ngục, Viên Hoặc đã nói với ta rằng, nếu ta nhận hết mọi tội lỗi, người đứng sau hắn sẽ bảo vệ nữ nhi của ta là Vân Châu. Ta phạm phải tội lớn đến mức chém đầu, liên lụy đến cả vương phủ.”

“Người duy nhất ta không yên lòng chính là Vân Châu. Viên Hoặc nói trong tay Đào Nhiên có thuốc giả chết, có thể giúp Vân Châu giả chết để rút lui.”

“Vì vậy ta mới làm theo lời hắn, viết bản nhận tội, rồi treo cổ tự vẫn.”

Sắc mặt Giang thái sư khẽ thay đổi, nhưng vẻ ngoài vẫn không hề tỏ ra bối rối, “Viên Hoặc đã chết rồi, chẳng phải để mặc ngươi nói sao thì nói? Dù lời ngươi là thật, vậy hiện giờ tại sao lại đổi khẩu cung? Chỉ trong thời gian ngắn mà ngươi đã không lo cho Vân Châu nữa sao?”

Tề Vương nhìn Giang thái sư như nhìn kẻ ngốc.

“Bởi vì Quan gia đã hạ chỉ ân xá cho Vân Châu, đã như vậy, ta còn phải gánh tội thay người khác làm gì?”

Cố Thậm Vi nghe vậy liền nhìn sang Hàn Thời Yến, Quan gia tha tội cho con gái Tề Vương, chuyện này chắc chắn là do Hàn Thời Yến thay mặt Tề Vương cầu xin Quan gia.

Hắn đã cùng Tề Vương đạt thành một thỏa thuận.

Dù nàng không biết Hàn Thời Yến làm sao phát hiện điểm yếu của Tề Vương chính là nữ nhi Vân Châu, nhưng lúc này không phải lúc để truy hỏi.

Hàn Thời Yến cảm nhận được ánh mắt của Cố Thậm Vi, quay đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong.

“Sau khi vụ án Phi Tước xảy ra, ta biết ngoài ta ra còn có thế lực thứ hai tồn tại, nên vẫn luôn âm thầm điều tra. Cuối cùng thực sự đã tìm ra được một vài manh mối.”

Bình Luận (0)
Comment