Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 45

“Ngươi có thể tự mình điều tra, nếu gặp trở ngại không vượt qua được, hãy đến tìm ta. Dù ngươi không tin, nhưng trên đời này, không có kẻ nào ta, Hàn Thời Yến, không dám tham tấu.”

Cố Thậm Vi nhìn Hàn Thời Yến trước mặt. Đôi mắt hắn kiên nghị, ánh lên vẻ tin tưởng mãnh liệt. Dù nhìn thế nào, cũng là một kẻ có tín niệm sâu sắc.

“Nói cho ta biết, vì sao chứ? Ngươi là hoàng thân quốc thích, lại còn là kẻ đường đường chính chính thi đỗ tiến sĩ mà ra. Hiện nay, Hoàng gia chỉ có một hoàng tử nhỏ, ngày sau nếu truyền ngôi cho hắn, ngươi chính là kẻ có khả năng nhất để trở thành trụ cột triều đình, ngồi vào vị trí tể tướng là chuyện sớm muộn.”

“Vậy vì cớ gì ngươi lại chọn làm một Ngôn quan chẳng được lòng ai?”

Ai thấy Hàn Thời Yến mà chẳng bảo hắn tự tìm khổ ăn no rửng mỡ?

Ngôn quan tuy có thể dâng tấu lên tận trời cao, nhưng không chỉ phẩm cấp chẳng ra sao, mà còn dễ đắc tội với người. Cô nương có thể gả cho hắn, không phải là thân thích Hàn gia thì cũng là con nhà môn đăng hộ đối, cùng chí hướng chính trị.

Không ai lại đi làm mai nữ nhi cho kẻ thù hắn cả.

Người đời cười Hàn Thời Yến khắc thê, nhưng Cố Thậm Vi lại thấy hắn chính là rút đao đâm thẳng vào đồng minh của mình.

Hàn Thời Yến chăm chú nhìn Cố Thậm Vi, thật lâu sau mới trịnh trọng nói:

“Thế gian này, luôn phải có người dám nói lời chính nghĩa, luôn phải có kẻ trao cho những người thấp cổ bé họng một tia hy vọng, và cũng luôn phải có người dám vung đao về phía quyền thế.”

“Con cháu hàn môn như dao bổ củi, gặp đá sẽ gãy. Con cháu sĩ tộc như đơn mỏng, gặp sắt sẽ cong. Còn ta như bảo đao, có thể cắt sắt như bùn.”

“Bọn họ có thể bị tru di cửu tộc, ta thì không. Bọn họ có người thân cần bảo vệ, ta thì không.”

“Dù ngươi không tin, nhưng ta đã chọn con đường cô thần vấy máu này, thì sẽ không hối hận.”

Hàn Thời Yến nâng chiếc hộp thức ăn trên tay, nhét vào tay Cố Thậm Vi: “Bánh táo đỏ này ngọt lắm, rất ngon. Nếu thêm chút mật ong với sữa, có khi còn ngon hơn. Ta về sẽ cho người thử làm, nếu có công thức, sẽ chép một bản tặng cho Thập Lý cô nương.”

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.

Cố Thậm Vi cầm hộp thức ăn, sắc mặt phức tạp, lắc lắc vài cái.

“Đúng là ta bị mù thật rồi! Khi nãy còn tưởng thấy được cốt cách thư sinh, lương đống quốc gia. Giờ nhìn lại, rõ ràng là một con sói đói không biết từ đâu chui ra! Chỉ trong lúc nghe lén mà ăn sạch cả một xửng bánh táo đỏ nóng hôi hổi! Không sợ nóng đến thủng ruột sao!”

Hình tượng tỏa sáng của Hàn Thời Yến trong lòng nàng vừa mới lóe lên, lại ảm đạm ngay tức khắc. Nàng siết chặt hộp thức ăn, nhanh chóng trở về viện.

Thập Lý thấy nàng, lo lắng tiến lên hỏi:

“Tiểu thư, phu nhân… thật sự là do lũ súc sinh Cố gia hại chết sao?”

Cố Thậm Vi nghe vậy, đưa hộp thức ăn cho Thập Lý, sau đó xoay người vào phòng, lấy thanh bội kiếm của mình.

“Không cần lo lắng, ta chỉ dọa hắn thôi. Trong lòng ta tự có kế hoạch. Thập Lý, tỷ chỉ cần thay ta quản chặt sổ sách tiền bạc, ta mới có thể yên tâm.”

Thập Lý nghe xong lập tức thở phào, ôm chiếc hộp trong tay, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Đôi mắt nàng sáng rực, như thể chiếu sáng cả tiểu viện này.

“Tiểu thư, chúng ta giàu rồi, giàu to rồi!”

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại than khóc không thôi.

Nếu đêm qua không đến nhà Lý Trinh Hiền nhìn thấy núi vàng núi bạc, không đến nhà Vương ngự sử nhìn thấy sư tử đá nạm vàng to như cái bát, thì hôm nay nàng cũng có thể vui vẻ bay lên như Thập Lý!

Nhưng mà… so sánh chỉ khiến người ta tức chết!

Niềm vui của nàng biến mất rồi!

Cố Thậm Vi đang định hòa theo tâm trạng vui vẻ của Thập Lý, thì lại nghe nàng nói: “Nhiều tiền như vậy, có thể tìm cho tiểu thư thật nhiều đại phu, sắc thật nhiều thang thuốc, có thể ăn vô số lê đường phèn với cao cam thảo mật ong…”

Niềm vui của nàng không chỉ mất đi… mà còn chất chồng thành đau khổ!

Nghĩ vậy, chân nàng trượt một cái, cả người nhanh chóng lướt vào trong phòng, chớp nhoáng chộp lấy bội kiếm rồi tung người nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.

Ra khỏi ngõ Tang Tử, nụ cười trên mặt Cố Thậm Vi lập tức biến mất. Nàng nhìn về phía phủ Cố, đáy mắt tràn ngập sát khí.

Trong tay nàng thực sự không có chứng cứ, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của Cố Ngọc Thành, cái chết của mẫu thân nàng chắc chắn còn ẩn tình khác.

Và đúng như suy đoán của nàng, Cố gia nhất định có liên quan đến vụ án tráo đổi vũ khí. Hơn thế nữa, kẻ đứng sau Cố gia rất có thể chính là chủ mưu của vụ án này. Nếu không, nàng thực sự không thể hiểu nổi tại sao một thế gia thư hương như Cố gia lại ra mặt giúp Xuất Vân Kiếm Trang làm cầu nối với triều đình.

Xuất Vân Kiếm Trang chỉ từng rèn một lô kiếm cho quân đội Đại Ung, vậy mà chính lô kiếm đó suýt nữa đã khiến cả gia tộc bị diệt môn.

Nàng không đi sai hướng.

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, huýt một tiếng sáo.

Một con ngựa hồng tía vẫy đuôi, phi nhanh đến chỗ nàng.

Nàng ném viên kẹo vào miệng nó. Con ngựa hí vang một tiếng, sinh lực bừng bừng như muốn xuyên thẳng lên trời. Cố Thậm Vi khẽ cười, v**t v* bờm ngựa, sau đó thúc nó chạy như bay về phía cầu Vĩnh An.

Bờ sông Đại Ung trồng nhiều liễu rủ, mấy ngày nay trời ấm lên, cành cây cũng bắt đầu lộ ra sắc xanh non.

“Chuyện ta nhờ ngươi điều tra thế nào rồi?” Cố Thậm Vi buộc ngựa dưới một gốc liễu, bước lên cầu.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Kinh Lệ tiện tay ném cành liễu trong tay xuống sông, liếc nhìn Cố Thậm Vi, không nhiều lời mà trực tiếp báo cáo: “Tối qua Khai Phong phủ thẩm vấn Trần Thần Cơ suốt đêm, hiện tại hắn vẫn đang trong ngục. Trời chưa sáng, Ngô Giang đã dẫn theo lão ngỗ tác đến mộ Vương Toàn để khai quan nghiệm thi. Giờ vẫn chưa có kết quả.”

Hắn nói, rồi vỗ vỗ vào trụ đá trên cầu Vĩnh An: “Ta làm theo lời đại nhân, đi tìm kẻ từng đi du thuyền trên sông vào đêm hôm đó, người đã tình cờ vớt được thi thể Vương Toàn. Ngươi đoán xem? Không cần chúng ta ra tay, đã có người trước một bước rồi.”

Cố Thậm Vi có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi quả quyết nói: “Phu nhân của Vương ngự sử sao?”

Kinh Lệ gật đầu, vẻ mặt phức tạp: “Không sai! Bà ta đã cho người mang hậu lễ đến. Phủ đệ bà ta trải rộng khắp kinh thành, tôi tớ đông đúc, khả năng tìm người chẳng thua kém gì Hoàng Thành tư.”

“Kẻ đó họ Thang, tên Thang Thư Hoài. Tổ phụ của hắn chính là phụ khoa thánh thủ Thang Hiển Đinh ở Thái Y viện.”

“Có điều, bản thân Thang Thư Hoài y thuật tầm thường, thua xa đại ca hắn, chỉ là một kẻ vô dụng. Đêm đó đi du thuyền cùng hắn là thê tử mới cưới, Lý Hoa. Hiện hắn đang sống gần cầu Vĩnh An, ta có thể dẫn đại nhân đến ngay.”

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Tốt. Bên Trương Diên có tin gì chưa?”

“Hắn đã tìm được Trần Triều, đang trên đường áp giải về. Trước đó đã truyền tin bằng bồ câu đưa thư. Quả nhiên đúng như đại nhân suy đoán, Trần Triều hoàn toàn bị Trần Thần Cơ lợi dụng, hắn vốn không phải hậu nhân của Trần gia Thiên Cơ gì cả.”

“Cây nỏ khắc hoa cúc ngàn cánh mà hắn tặng bằng hữu, thực ra là do Trần Thần Cơ dàn xếp, nửa bán nửa cho hắn.”

“Trương Diên đang đưa hắn về, đại nhân muốn giải hắn về Hoàng Thành tư, hay Khai Phong phủ?”

Cố Thậm Vi nhìn Kinh Lệ trước mặt, không ngờ tên ngang ngược này khi làm việc lại ổn trọng đến thế.

“Trước tiên, đến tìm Thang Thư Hoài đã.”

Bình Luận (0)
Comment