Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 49

Cố Thậm Vi liếc nhìn Ngô Giang một cái, cảm thấy bản thân đã nhiều lời.

Triệu Quát còn có thể dựa vào danh tiếng của phụ thân Mã Phục Quân, để thay thế lão tướng Liêm Pha làm chủ soái, thì Ngô Giang đương nhiên cũng có thể nhờ vào vị cữu cữu làm phủ doãn mà tung hoành khắp Biện Kinh.

Lời này nghe thì chói tai, nhưng lại là sự thật.

Cố Thậm Vi vừa suy nghĩ, vừa dắt theo con ngựa màu đỏ sẫm đi dạo một vòng, sau đó vòng trở lại bờ sông Vĩnh An.

Lúc này, mặt sông trống trơn, đừng nói là thuyền, ngay cả một con vịt cũng không thấy đâu.

Ngô Giang rướn cổ nhìn trái ngó phải, tò mò hỏi: “Cố thân sự, chúng ta ở đây làm gì? Không phải nên đi điều tra kẻ ẩn nấp dưới nước sao?”

Cố Thậm Vi lắc đầu: “Kiên nhẫn chờ là được.”

Ngô Giang không hiểu ý nàng, nhưng thấy Cố Thậm Vi đang tựa vào gốc liễu nhắm mắt dưỡng thần, hắn cũng không dám hỏi nhiều. Hắn bẻ một cành liễu, rồi tập trung cạo sạch lớp bùn dính trên giày, thứ bùn mà hắn gọi là “đất quan tài”. 

Đợi đến khi bùn đất gần như đã cạo sạch, từ xa bỗng truyền đến tiếng nước động, ngay sau đó, một chiếc bè tre xuất hiện trong tầm mắt.

Người chèo bè đội nón lá, khoác áo tơi, dần dần hiện rõ trong làn sương sớm trên mặt sông, tựa như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.

“Ngựa không lên được, người thì có thể. Xin hỏi khách quan, bát quái thuộc âm hay thuộc dương?”

Cố Thậm Vi buông dây cương, vỗ nhẹ lên đầu con ngựa: “Ngươi tự đi tìm Thập Lý, tỷ ấy sẽ cho ngươi kẹo.”

Con ngựa khịt mũi, quất đuôi một cái, không ngoảnh đầu lại mà chạy đi thẳng.

Cố Thậm Vi cũng không nhìn theo, nhẹ nhàng đáp xuống chiếc bè tre: “Thuộc dương.”

Dương trong “Liễu Dương”.

Trong lòng nàng không khỏi đánh giá cao Liễu Dương thêm vài phần, nếu nó không theo con đường khoa cử làm quan, e rằng sau này có thể ngầm thao túng cả Biện Kinh.

Thật sự là một kỳ tài!

Ngô Giang thấy người chèo bè chuẩn bị rời đi thì hoảng hốt la lên: “Chờ ta, chờ ta với!”

Hắn vội vàng xỏ lại giày, buộc ngựa vào cầu, rồi dùng hết sức bật nhảy lên bè tre. Ngay khoảnh khắc hắn đáp xuống, bè trĩu xuống nặng nề, nước sông tràn lên boong.

Cố Thậm Vi nhẹ nhàng tung người lên không trung, chờ đến khi bè tre nổi lên trở lại mới đáp xuống, tránh để giày vớ bị ướt.

Người chèo bè thấy cả hai đã lên thuyền thì bất ngờ cất lên một tiếng quái dị, sau đó im lặng chống sào đẩy bè đi.

Chiếc bè xuôi theo dòng nước trôi dạt, ban đầu vẫn còn ở khúc sông rộng lớn quen thuộc với Cố Thậm Vi, nhưng chẳng mấy chốc đã rẽ vào rừng lau, qua vài khúc quanh rồi chui vào một con kênh hẹp.

Nước ở đây trong veo nhìn thấy tận đáy, đứng trên bè có thể thấy rõ từng con cá bơi lội và từng con tôm trong suốt.

Hai bên bờ kênh, có không ít phụ nhân cầm chày gỗ đập quần áo. Nhìn thấy Cố Thậm Vi trong bộ quan phục Hoàng Thành tư, họ ngước lên nhìn rồi nhanh chóng cúi xuống.

Thấy vậy, người chèo bè mới cất tiếng: “Sắp cập bến rồi.”

“Không ngờ trong thành Biện Kinh lại có một nơi như thế này?”

Lão lái đò nghe thấy sự nghi hoặc của Ngô Giang, liền lắc đầu: “Quan gia bình thường sẽ không đến đây, hai vị không biết cũng là chuyện thường. Nơi này cũng chẳng phải nơi ẩn dật gì, nằm ngay phía nam thành, sát tường thành, đi bộ cũng vào được, chỉ là đi đường thủy thì nhanh hơn. Lát nữa hai vị theo sát ta, nơi này đủ mọi hạng người, coi chừng túi tiền của các vị. Nếu mất rồi, lão đây cũng không tìm giúp lại được đâu.”

Cố Thậm Vi gật đầu. Trong túi nàng chỉ có mấy đồng tiền lẻ, một cơn gió thổi qua có thể cuốn bay cả túi, căn bản không lo mất mát gì. Nếu có kẻ trộm lấy đi viên kẹo lê đường phèn của nàng, thì lại càng tốt.

Ngô Giang nghe xong, bật cười ha hả: “Làm sao đây? Nếu ta còn trong quân, mất thì cứ mất, coi như mời huynh đệ uống rượu ăn thịt! Nhưng bây giờ ta là thôi quan ở Khai Phong phủ, nếu bị trộm mà không tìm ra kẻ trộm, có vẻ hơi mất mặt!”

Mất tiền thì không sao, nhưng mất mặt thì lão ngỗ tác có thể lấy chổi sắt quất hắn!

Lão lái đò tìm một bậc đá rồi cho thuyền cập bến, dẫn hai người lên bờ.

Khác hẳn với bờ sông Vĩnh An rộng rãi có thể cho ba bốn cỗ xe ngựa đi song song, con đường ở đây vô cùng hẹp, hai người đi qua còn phải nghiêng người, chứ đừng nói đến xe ngựa.

Quanh con đường hẹp là những con kênh rạch, những căn nhà lụp xụp cao thấp san sát nhau, các lối nhỏ quanh co chằng chịt như một mạng nhện khổng lồ.

“Người ở đây phần lớn là kẻ khốn khổ, có người làm phu khuân vác ở bến tàu, có đám mã phu nhàn rỗi, có những lão nhân làm nghề giặt thuê, có cả lũ trẻ bị bọn buôn người chọn để bán làm nô bộc. Thấy nhà cửa thì đừng tùy tiện xông vào. Biết đâu cả nhà họ chỉ có một cái quần, người đi làm đã mặc mất rồi, người ở trong nhà vẫn còn trần như nhộng đấy!”

Lão lái đò vừa nói vừa cởi áo tơi, nón lá, ném hết lên chiếc bè tre đang trôi nổi trên mặt nước.

Bây giờ, ông ta mặc áo vải thô, trông khoảng năm sáu chục tuổi, râu đã hoa râm, thân hình gầy guộc đen nhẻm.

“Hai vị đại nhân nếu không chê, có thể gọi ta là Lão Thất. Ta nghe người kia nói, đại nhân muốn tìm thủy quỷ. Chỗ chúng ta có một đám lãng tử từ phương nam tới, dù chưa đến mức sống ở dưới nước, nhưng mò xác, tìm báu vật dưới nước thì là hạng nhất.”

“Nơi này vô pháp vô thiên, có đủ loại người. Không thể nói ai là người tốt, ai là kẻ xấu, đều là hạng liều mạng kiếm tiền mà thôi. Ngay cái sông Vĩnh An, chỉ cần đưa lão một cọng lau, lão cũng có thể bám trụ mà không chìm.”

“Không biết có phải phía nam đang mất mùa hay không, dạo gần đây trên kênh đào vận chuyển lương thực, đám người rảnh rỗi này chạy ra bến tàu vác bao gạo, kiếm được mấy đồng tiền lẻ. Tiền kêu loảng xoảng trong túi mà không có nữ nhân quản lý, không phải sẽ chơi tới bến sao?”

Lão lái đò nói đến đây thì dừng bước. Lão giơ tay chỉ vào giếng nước dưới gốc cây hoè phía trước: “Xuống từ đó, các vị có thể tìm được người muốn tìm. Lão chỉ là kẻ trung gian, sau này vẫn phải sống ở mảnh đất này, không dám làm quá mọi chuyện.”

Nói rồi, lão không khách sáo, chìa tay ra trước mặt Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi còn chưa kịp động vào túi tiền, Ngô Giang đã nhanh tay lấy ra một thỏi bạc mười lượng, đặt vào tay lão lái đò.

Mắt lão sáng rực như pháo hoa thượng nguyên, nhanh như chớp nhét bạc vào túi. Lão quét mắt nhìn Ngô Giang từ trên xuống dưới, không nói một lời, nhưng Cố Thậm Vi thề rằng, chắc chắn trong lòng lão ta đang nghĩ: Ở đâu ra một tên quan ngốc thế này? Ông trời ơi, cho ta một tên nữa! Không, một cặp! Không, làm ơn cho cả một tá!

Ngô Giang hoàn toàn không thấy có gì không ổn, hắn cười hì hì, đưa tay định vỗ vai lão lái đò.

Nhưng lão lái đò nào còn vẻ thong dong của một cao nhân râu bạc như trước? Như bôi dầu dưới chân, lão vút một cái, lẩn mất hút trong mê cung ngõ nhỏ.

Tay Ngô Giang lơ lửng giữa không trung, sượng sùng nói: “Ơ, ta chỉ định hỏi bên dưới có gì thôi mà? Để còn chuẩn bị trước, sao lão ấy chạy mất tiêu rồi?”

Cố Thậm Vi lườm hắn một cái đầy chán nản, vỗ nhẹ vào túi tiền của mình: “Sợ ngươi đột nhiên bớt ngốc đấy. Nếu là ta, ta cũng chạy.”

Nói rồi, nàng bước tới bên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra, đây không phải giếng nước, mà là một lối vào có gắn thang.

“Ngươi cẩn thận một chút, dưới đó không biết thế nào, nếu quá chật hẹp, chúng ta sẽ khó mà thi triển võ công. Lão lái đò không nói rõ, nhưng những nơi như thế này thường có không ít kẻ giết người không gớm tay.”

Ngô Giang giật mình: “Sao ngươi biết? Nếu đã dính máu, quan phủ sao lại…”

Cố Thậm Vi không đợi hắn nói hết câu, liền nhún mình nhảy xuống giếng.

Bình Luận (0)
Comment