Ma quỷ sao?
Cố Thậm Vi nghe vậy chỉ khẽ cười khẩy. Nếu trên đời thật sự có ma quỷ, thì lũ gian thần trong triều đình đâu cần đến Hàn Thời Yến ra tay? Chúng đã bị vạn quỷ xâu xé từ lâu rồi.
“Đã vậy, xin nhờ Tưởng lão dẫn chúng ta qua xem một chút, cũng nói rõ xem Sở Lương Thần đã chết như thế nào?”
Tưởng lão khẽ gật đầu, không hề từ chối.
Từ xuống đây nàng đã nhận ra nơi này rắc rối như mạng nhện, khắp nơi đều là những con đường ngoằn ngoèo, nếu không có người dẫn đường thì chắc chắn không thể tìm được phương hướng. Lúc này có Tưởng lão đi trước, Cố Thậm Vi càng nhìn càng không khỏi líu lưỡi.
Nơi này quả thật như chiến trường mà trời cao an bài riêng cho Kinh Lệ. Hắn tuyệt đối sẽ không lạc đường, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tìm được người. Cố Thậm Vi thầm nghĩ, liếc sang Ngô Giang bên cạnh đang không ngừng ngó đông ngó tây…
Nàng vốn cố ý chọn Kinh Lệ đi cùng, muốn dùng người này cho mục đích riêng của mình, ai ngờ lại bị thay thế bằng tên vô dụng này.
“Trước khi ta nói, còn muốn hỏi đại nhân một câu. Đại nhân có quan hệ gì với Vụ Tán không?” Lão Tưởng chắp tay hỏi, “Không phải lão hủ vô cớ kết thân, chỉ là thấy đại nhân dường như rất hiểu chúng ta. Nếu không thường xuyên lui tới, hẳn là không biết nơi này đánh cược đủ thứ, thông thường đều trực tiếp đặt xúc xắc.”
“Chúng ta cũng chỉ kiếm miếng cơm mà sống, nếu có chỗ nào đắc tội đến Hoàng Thành tư… Mong đại nhân cứ nói thẳng, chúng ta sẽ sửa!”
Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Trước đây ta từng có duyên đến Tô Châu.”
Vừa nói, ánh mắt nàng cũng xa xăm đi ít nhiều.
Đâu chỉ là từng đến? Khi đó nàng cùng Thập Lý rời khỏi Biện Kinh, giống hệt rất nhiều người ở đây, là kẻ phạm tội không thể lộ diện. Món tiền đầu tiên nàng kiếm được chính là thắng từ Vụ Tán.
Ngô Giang nghe vậy, tò mò ghé đầu sang: “Vụ Tán là gì? Sao ta chưa từng nghe qua?”
Cố Thậm Vi nhìn hắn một cái: “Đại khái chính là tìm cho ngươi một công việc trị giá mười đồng tiền, giữ lại cho ngươi hai đồng để ngươi không đến mức chết đói. Tám đồng còn lại, dù ngươi có đánh cược hay bị lừa, bọn họ cũng sẽ tìm cách l*t s*ch từ trên người ngươi.”
“Che ô trong màn sương dày, chẳng qua chỉ là một sự an ủi hão huyền.”
Lão Tưởng nghe vậy thoáng sững sờ, sau đó cười gượng.
“Đại nhân nói đùa rồi. Để một kẻ sắp chết đói có bữa cơm ăn, cũng xem như tích chút công đức.”
Ông ta nói rồi, lập tức đổi chủ đề, quay lại chuyện của Sở Lương Thần: “Hôm đó là đêm giao thừa, từ sáng sớm Sở Lương Thần đã tìm đến ta, trả lại toàn bộ số bạc hắn nợ. Lúc mới chuyển đến đây, hắn còn dẫn theo đệ đệ.”
“Thằng bé khoảng bảy tám tuổi, mặt mày trắng trẻo, nhưng bệnh tật triền miên.”
“Nó từng đi học, dù tuổi nhỏ nhưng viết chữ rất đẹp, không ít người tìm đến nhờ viết thư nhà. Mùa đông năm ngoái, thằng bé bị bệnh nặng, Sở Lương Thần lấy một cây ngọc như ý gia truyền làm vật thế chấp, từ chỗ ta vay một khoản tiền cứu mạng.”
“Về sau thế nào ta cũng không để ý lắm, nhưng hẳn là thằng bé đã mất rồi. Đêm giao thừa trong phòng chỉ còn thi thể của Sở Lương Thần.”
Ngọc như ý sao?
Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe, không cắt ngang. Đến cả Ngô Giang cũng im lặng hơn hẳn.
Tưởng lão nói tiếp, dường như nhớ đến cảnh tượng của Sở Lương Thần hôm đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Khi ấy gần đến giờ Tý, trời tối đen như mực. Ông ta đang ở sòng bạc dưới lòng đất thì nghe thấy tiếng pháo nổ râm ran bên ngoài, bèn trèo lên từ miệng giếng.
Ngày Tết ở Biện Kinh, người ta sẽ thả đèn, đốt pháo náo nhiệt vô cùng. Đêm đó giò heo kho hầm nhừ thơm nức, ông ta ăn nhiều hơn bình thường, lúc này chỉ cảm thấy bụng căng tức.
Bình thường đến đêm, khu tạp cư tối đen như mộ địa, nhưng vào dịp này, đèn đuốc cũng sáng trưng. Dù nghèo đến đâu, cũng không thể không thắp đèn Tết.
Lão Tưởng nhớ lại, lúc đó ông ta đang chắp tay sau lưng dạo bước bên ngoài, nhìn ánh đèn hiếm có của những gian nhà, bỗng nghe thấy một trận huyên náo, có người hô to: “Rắn! Rắn! Rắn!”
Có chuyện xảy ra sao có thể thiếu mặt lão Tưởng ta?
Tháng Chạp lạnh giá thế này, rắn lẽ ra phải ngủ đông rồi, sao có thể xuất hiện chứ?
“Khi ta chạy đến, bên ngoài phòng của Sở Lương Thần đã có mặt Lưu Nhất. Hắn là một kẻ chuyên bắt rắn. Loại rắn đó vô cùng hung hăng, dài chừng một trượng, nhe răng ra, tổng cộng có ba con. Sau khi Lưu Nhất bắt hết rắn, chúng ta mới bước vào trong.”
“Vừa vào cửa đã thấy Sở Lương Thần nằm ngay đơ trên chiếc giường gỗ tạp nát kia, hai tay dang rộng. Hai chân hắn thì quấn chặt vào nhau. Phải nói thế nào nhỉ? Trông chẳng khác gì hai con rắn quấn vào nhau. Chân người làm sao có thể vặn vẹo thành hình dạng như vậy được?”
“Trong phòng rải đầy giấy tiền âm phủ dùng trong tang lễ, trên giường, dưới đất, khắp nơi đều có.”
“Trên nền nhà cạnh giường có mấy bình rượu rỗng đổ lăn lóc. Cả người Sở Lương Thần bị rắn bò kín, đợi đến khi kẻ bắt rắn tóm sạch chúng đi, chúng ta mới phát hiện, mặt hắn đã bị rắn cắn đến nát bấy…”
Ngô Giang nghe xong, trợn trừng mắt kinh hãi: “Chuyện này rất có khả năng là một vụ giết người! Có người chết mà sao các ngươi không báo quan?”
Tưởng lão nhìn Ngô Giang bằng ánh mắt khó diễn tả nổi, chậm rãi đáp: “E rằng đại nhân không biết, những người ở đây đều như cỏ dại trôi dạt, chết rồi có một tấm chiếu bọc xác đã là phúc phận lớn nhất. Không ai quen ai, cũng chẳng ai sẽ vì ai mà báo quan.”
Ông ta không nói ra một điều khác, báo quan thì có ích gì chứ?
Quan phủ đến điều tra, không chừng còn vỗ tay tán thưởng, chết thế này là đáng lắm! Đám tội phạm trốn chạy này còn chẳng cần đến pháp trường để chém đầu nữa!
Hôm nay Hoàng Thành tư và Khai Phong phủ cùng đến tìm Sở Lương Thần, chẳng phải chính là xác nhận suy đoán của ông ta sao? Kẻ này mười phần chắc chín đã dính dáng đến chuyện thuê người giết người.
Ngô Giang lập tức im bặt.
“Tới rồi, chính là nơi này!” Tưởng lão nói, chỉ vào một căn nhà thấp bé, tối om.
Cửa phòng khép hờ, ông ta bước lên phía trước, đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra. Căn phòng này hiếm hoi có một khung cửa sổ lớn gần giường, dán giấy trắng sạch sẽ lên song.
Bên cạnh giường có đặt một chiếc bàn gỗ du nhỏ, trên bàn bày một nghiên mực đơn sơ cùng vài cây bút lông đã tua đầu. Chắc hẳn là đồ Sở Lương Thần chuẩn bị cho đệ đệ biết đọc biết viết của hắn.
Cố Thậm Vi cúi người, bước vào trong.
Căn phòng chưa có ai thu dọn, giấy tiền vàng mã vẫn còn vương vãi, như thể đã dính chặt vào nền đất, hòa làm một thể với căn nhà này.
Giấy tiền tang lễ được cắt từ giấy trắng thành hình đồng xu, trên bề mặt còn vương vết máu đỏ sẫm, tỏa ra khí tức chẳng lành.
Ngoài thứ đó ra, căn phòng trống trơn, có thể nói là nghèo túng vô cùng.
Lão Tưởng và Ngô Giang không vào cùng. Cố Thậm Vi quay lưng về phía bọn họ, nhặt một tờ giấy tiền dính máu lên, nhét vào trong áo, sau đó khom lưng bước ra ngoài.
“Chuyện ma quái là thế nào?”
Mặt Tưởng lão trắng bệch, gật đầu nói: “Khoảng hai, ba lần gì đó. Có người nghe thấy tiếng rắn bò sột soạt, còn có cả tiếng cười trẻ con, cười khanh khách khanh khách.”
“Có người đi ngang qua vào ban đêm, trông thấy trên cửa sổ có bóng ma đen ngòm… tóc dài rũ rượi, cái cổ thì đặc biệt dài, ngoẹo qua ngoẹo lại… Thế là dạo gần đây căn nhà này bỏ trống luôn.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Ngọc như ý của Sở Lương Thần trông thế nào, lão còn nhớ không?”
Lão Tưởng tỏ ra khó xử, lắc đầu: “Cụ thể thế nào ta không nhớ rõ. Chỉ nhớ kiểu dáng không có gì đặc biệt, cũng không phải đồ mới. Kích cỡ không lớn, chắc tầm bằng bàn tay lão hủ, chất ngọc thì cũng tạm được.”