Kinh Lệ nghe tiếng nước động, giơ cao bó đuốc soi về phía bóng tối.
Một nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi trồi lên khỏi mặt nước, trên lưng còn cõng theo một đứa trẻ. Hắn có nước da ngăm đen, lông mày rậm, đôi môi dày, cả người toát lên vẻ trung hậu, không hề có dáng vẻ của kẻ gian tà.
Nhưng đứa trẻ trên lưng hắn lại khiến người ta không khỏi ngoái nhìn.
Không phải vì dung mạo quá xuất chúng, mà vì khí độ hơn người. Trong tình cảnh nguy cấp một mất một còn như vậy, đứa bé ấy vẫn không hề hoảng loạn, đôi mắt bình thản như đã nhìn thấu sinh tử.
Kinh Lệ nghĩ đến đường kiếm vừa rồi của Cố Thậm Vi, trong lòng không nhịn được thầm mắng thời thế quái đản, sao lại có nhiều kẻ yêu nghiệt đến vậy!
Hắn không chần chừ, lập tức chèo thuyền tới.
Thấy vậy, Sở Lương Thần liền bơi về phía con thuyền.
Máu trên người hắn không ngừng rỉ ra, mỗi lần cử động, sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần, thế nhưng dù vậy, hắn vẫn cõng đứa trẻ kia vững vàng như một con rùa già nghìn năm.
“Trước tiên hãy đưa đệ đệ của ta lên thuyền, nó còn nhỏ, chịu lạnh không nổi… Các ngươi muốn ta nói gì cũng được, muốn ta chết cũng không sao, chỉ cần cứu đệ đệ của ta!”
Giọng Sở Lương Thần có chút trầm thấp, nước sông đầu xuân vẫn còn lạnh buốt, từng lời hắn thốt ra đều mang theo run rẩy.
Kinh Lệ vươn tay đón lấy đứa trẻ, nhưng Sở Lương Thần lại không lên thuyền, mà quay người bơi về phía chiếc bè tre đang trôi xa.
Cố Thậm Vi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trên bè có một bọc lớn, từ miệng bọc lộ ra một ít lông thú, đoán rằng bên trong chắc hẳn là quần áo chuẩn bị sẵn cho đứa trẻ yếu ớt kia.
Nàng thở dài trong lòng, nhớ đến Thập Lý cõng nàng ra khỏi bãi tha ma năm đó, liền quát lên: “Ngươi mà chết thì chúng ta cứu nó làm gì? Mau lên thuyền!”
Nói rồi, mũi chân nàng khẽ chạm mặt nước, lướt đi như chuồn chuồn, bay về phía chiếc bè tre. Ánh trăng chiếu xuống người nàng, khiến bóng dáng ấy càng thêm huyền ảo.
Kinh Lệ sững sờ nhìn một hồi, mãi đến khi Cố Thậm Vi trở về, hắn mới hoàn hồn, vươn tay kéo Sở Lương Thần lên thuyền.
“Băng bó vết thương của hắn đi, đừng để Sở Lương Thần chết.”
Nghe thấy động tĩnh phía sau, cơ thể Kinh Lệ hơi nghiêng sang một bên, vươn tay chụp lấy bọc quần áo mà Cố Thậm Vi ném qua, hừ nhẹ một tiếng rồi bế đứa trẻ yếu ớt vào khoang thuyền.
Đêm khuya trên sông Vĩnh An tĩnh lặng vô cùng, thuyền hoa từ lâu đã cập bến.
Cố Thậm Vi đứng trên mũi thuyền, nhìn về phía xa.
Trên một cành cây khô đổ rạp xuống nước, có một hàng chim nước đang ngủ gà ngủ gật.
Nàng vung mái chèo, đưa con thuyền rời xa bờ thêm một chút. Những con chim bị tiếng sóng nước đánh thức, giật mình vỗ cánh mấy cái, rồi lại tiếp tục say ngủ.
“Không biết ta có thể hỏi một câu được không… làm sao đại nhân biết chúng ta giả chết? Còn làm sao đoán được chúng ta sẽ xuất hiện ở sông Vĩnh An?”
Nghe thấy giọng nói vọng ra từ khoang thuyền, Cố Thậm Vi quay đầu lại.
Sở Lương Thần cùng đứa trẻ đã thay quần áo sạch sẽ, đang ngồi cạnh bếp lò nhỏ, sưởi ấm bên ấm trà.
Kinh Lệ gật đầu với Cố Thậm Vi, rồi đi lên mũi thuyền, đổi chỗ cho nàng.
Cố Thậm Vi bước vào khoang thuyền, ngồi xuống, liếc nhìn đứa trẻ một cái, lắc đầu: “Tự cho mình là thông minh, nhưng sơ hở chồng chất. Nếu hôm nay không phải ta đến, mà là Hàn Thời Yến của Ngự Sử đài, thì chỉ cần nghe thôi cũng có thể phát hiện vô số điểm đáng ngờ.”
“Trước hết, nếu có kẻ bỏ tiền thuê sát thủ giết người rồi diệt khẩu, hắn tuyệt đối không dùng phương thức giết người khoa trương như để cả trăm con rắn cắn xé hay rải tiền giấy.
Như vậy quá rườm rà, mà ngươi còn chưa đáng để người ta tốn công như thế!”
Sở Lương Thần nghe vậy, im lặng. Lẽ nào… là do hắn quá vô dụng, đến mức chẳng đáng để người ta phải dùng cách giết người quái dị sao?
“Đổi lại là ta, ta chỉ cần nửa đêm lẻn vào cứa cổ ngươi, hoặc đợi lúc ngươi rời thành rồi giết quăng vào bãi tha ma, đó đều là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngươi khác với Vương Toàn, nếu Vương Toàn chết không rõ nguyên do, chắc chắn sẽ có người truy cứu. Nhưng nơi ngươi ở vốn là chỗ hỗn tạp, mỗi ngày việc không kỳ lạ nhất đó chính là có kẻ chết kỳ lạ, hoặc dù cho mất tích không rõ nguyên do, cũng chẳng ai thèm điều tra.”
“Vậy nên, có người đã bày ra một màn kịch công phu như vậy, nhất định là có mục đích đặc biệt.”
Giọng điệu của Cố Thậm Vi lạnh nhạt, mọi chuyện nàng đã sớm đoán ra từ lúc nghe lão Tưởng thuật lại.
Nếu thật sự có một kẻ giết người lại còn rải tiền giấy đưa tang, thì chỉ có hai khả năng: Một là hắn lần đầu giết người, trước đó chưa từng xuất hiện trên giang hồ; hai là hắn chắc chắn đã bị ghi chép vào sổ sách của Hoàng Thành tư, hoặc bị giang hồ truyền miệng.
Kẻ lấy đi tín vật của Vương Toàn là ai?
Hắn chính là kẻ đứng sau vụ án tráo đổi quân khí, một nhân vật lợi hại nắm giữ quyền cao chức trọng, sao có thể phạm sai lầm như vậy, phái ra những thích khách như thế?
Kẻ đến giết Sở Lương Thần tối nay, một người dùng cung tên, một người dùng đại đao, tất cả đều là vũ khí thông dụng. Dù thi thể của Sở Lương Thần có bị phủ Khai Phong phát hiện, lão pháp y cũng khó có thể tìm ra manh mối nào để truy ra danh tính hung thủ từ vết thương.
“Tại sao rắn phải cắn vào mặt? Bởi vì ngươi không muốn ai nhận ra thi thể kia căn bản không phải Sở Lương Thần, mà chỉ là một cái xác lấy từ bãi tha ma!”
“Tại sao phải khiến hiện trường trở nên quỷ dị như vậy? Ngươi tưởng mình thông minh lắm sao? Nghĩ ra được kế sách một mũi tên trúng ba con chim?”
“Thứ nhất, ngươi biết có kẻ muốn giết ngươi diệt khẩu, vì vậy cố tình làm lớn chuyện, để tin tức về cái chết của mình lan truyền ra ngoài.”
“Thứ hai, máu của người sống và thi thể bị cắn có lượng chảy ra khác nhau. Để che giấu chuyện đó, ngươi cố ý rải giấy trắng, rồi vẩy máu đỏ lên trên, giả tạo hiện trường.”
“Thứ ba, ngươi muốn dọa người, khiến những kẻ có ý đồ chiếm căn nhà đó phải bỏ chạy.”
Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa lấy ra một tờ tiền âm phủ mà nàng đã lén giữ lại từ hiện trường vụ án ban ngày. Trên lớp giấy vàng trắng ấy có một vết máu nhỏ, rõ ràng là bị nhỏ xuống một cách ngay ngắn.
“Đáng tiếc, chính tờ tiền này đã bán đứng ngươi!”
“Loại vết máu này chỉ có thể xuất hiện khi máu phun ra do bị cắt cổ. Trong khi đó, vết máu tại hiện trường lại thành từng vệt dài, ta đoán ngươi đã dùng bút lông chấm máu rồi vẩy loạn trong phòng. Rắn cắn người, không thể nào tạo ra hiện trường vụ án kỳ quái như thế được!”
Dứt lời, Cố Thậm Vi thả tờ tiền âm phủ xuống đất. Nó chao liệng trong không trung rồi rơi ngay bên chân Sở Lương Thần.
“Còn nữa, chuyện ‘nhà có ma’ mà Tưởng lão nhân nói, ban đêm thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Nếu không phải ngươi biết thuật khẩu kỹ, vậy thì trong nhà nhất định có một đứa trẻ thật. Mà bên cạnh ngươi vốn dĩ đã có một đứa trẻ, chính là đệ đệ mà ngươi tự nhận.”
“Lão Tưởng còn nói, ngươi từng mang một cây ngọc như ý đi cầm cố. Ngươi xuất thân từ đám dân phu trong thương hội, lý lịch rõ ràng, vốn không thể có vật quý như vậy.”
“Theo lời miêu tả của Tưởng lão, cây ngọc như ý ấy chỉ cỡ bàn tay người lớn, không giống loại lễ vật xa hoa nhà quyền quý trao tặng, mà giống như một món đồ mà dùng trong buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của trẻ con.”
Sở Lương Thần nghe đến đây, không nhịn được trừng lớn mắt.
“Vậy nên, ngươi suy đoán rằng, ta và đệ đệ không phải huynh đệ ruột… Nếu ngươi đã biết bọn ta trốn dưới hầm giả quỷ dọa người, tại sao lúc đó không vạch trần mà lại thả chúng ta đi?”
Cố Thậm Vi khẽ cười, hờ hững đáp: “Dĩ nhiên là để dẫn rắn ra khỏi hang.”
***