Ngô Giang nói xong, vẻ mặt có chút ấm ức.
Hắn xoa xoa đôi tai đỏ ửng của mình: “Ta nói với cữu cữu về chuyện cùng điều tra án với Cố thân sự, làm cữu cữu tức đến mức vặn tai ta hai vòng! Giờ vẫn còn nóng rát như lửa đốt, cứ như sắp nổ tung vậy! Lão nhân gia gầy đét như que củi khô, nhưng ra tay lại hùng hổ như cầm chùy sắt bổ xuống vậy!”
“Trước đây trong quân đội, ta lúc nào cũng là tiên phong. Quân lệnh như núi, bảo đánh đâu thì đánh đó. Phụ thân còn thì nghe theo phụ thân, phụ thân không có thì nghe theo ca ca, ca ca cũng không còn thì nghe theo Hồng Anh…”
Nhắc đến Mã Hồng Anh, giọng Ngô Giang nhỏ đi mấy phần.
“Đến Biện Kinh, ở Khai Phong phủ thì ta nghe cữu cữu và lão ngỗ tác. Ra ngoài điều tra vụ án, đi theo ngươi thì nghe ngươi, đi theo Cố đại nhân thì nghe theo Cố đại nhân!”
“Ngươi nói xem, vậy ta còn cần cái đầu này để làm gì? Dù ta có vắt óc suy nghĩ thế nào, não ta cũng chỉ đáng đựng trong chén rượu, làm sao sánh được với các ngươi đựng cả lu nước?”
Ngô Giang lẩm bẩm, rồi tiện tay cầm một nắm hạt dẻ xiên sẵn, nhúng loạn vào nồi đường đã nguội lạnh, cười hì hì. “Ta mang đi cho Trần đại sư! Đó là người có thể chế tạo nỏ đấy! Nếu là trước kia trong quân đội, ta còn phải cung kính gọi hắn một tiếng gia gia mà dâng cơm lên cho ăn! Nỏ đấy! Là nỏ đấy!”
Hắn vừa nói xong, lập tức như giẫm phải bánh xe gió lửa, lao vút ra ngoài.
“Hồng Anh chết thế nào? Trận chiến ải Nhạn Môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Giang, ngươi không phải đứa trẻ ba tuổi nữa, còn định trốn tránh đến bao giờ?”
“Ngươi bảo ngươi không có đầu óc ư? Năm bảy tuổi, tham ăn lén ăn bánh giao của mẫu thân ta rồi chảy máu mũi, vậy mà còn nhanh trí đổ tội cho ta đánh ngươi. Năm chín tuổi, trộm uống hết vò rượu cuối cùng của Quan ngự sử, sợ bị phát hiện còn dám tiểu vào trong đó!”
“Ngô tướng quân là người công minh nghiêm cẩn, ngươi và Hồng Anh đều phải làm từ binh tốt làm lên. Hồng Anh là nữ tử, bị phân về làm quân bếp, tức giận đến mức viết ba phong thư chửi thẳng ai nói nữ tử không bằng nam nhân? Ngươi bị phân làm thám báo, ba lần xâm nhập doanh địch mà vẫn toàn thân trở ra…”
“Những bức thư ngươi viết phân tích quân tình, còn dày hơn cả kinh điển Nho gia của Khổng phu tử!”
“Ngươi quên rồi sao? Chúng ta bốn người từng thề rằng sẽ trở thành cột trụ chống đỡ Đại Ung này!”
Giọng Hàn Thời Yến càng lúc càng sắc bén. Ngay cả Cố Thậm Vi, người đang ngồi xổm sau bức tường, nghe vậy cũng không nhịn được mà ngừng nhổ cỏ.
Những gì Hàn Thời Yến đang chất vấn, cũng chính là điều nàng muốn hỏi.
Ngô Giang, một vị phán quan, lại hành động quá mức tùy tiện trong quá trình truy tìm Sở Lương Thần.
Thật khó tưởng tượng, một người đã lăn lộn bao năm trong quân doanh, lại có thể ngây thơ với quan trường và dân chúng bình thường đến vậy… Phải biết rằng, trong quân đội, phần lớn binh sĩ đều xuất thân bình dân như Sở Lương Thần.
Hàn Thời Yến lạnh lùng nói, trong giọng mang theo ý mỉa mai: “Hay là, Ngô tướng quân cảm thấy những nạn nhân trong thành Biện Kinh này không xứng để ngươi động não, không đáng để ngươi liếc nhìn lấy một lần?”
“Ngươi đã rời khỏi chiến trường, không còn là tiểu tướng quân Ngô Giang nữa, mà là Ngô phán quan của Khai Phong phủ!”
“Những người đã chết kia, họ đều đang nhìn ngươi, chờ ngươi điều tra ra sự thật, thay họ đòi lại công bằng! Việc này quan trọng chẳng kém gì chuyện xông pha chiến trường giết giặc, ngươi có hiểu không?”
Ngô Giang im lặng hồi lâu. Hắn cứng ngắc đứng quay lưng về phía Hàn Thời Yến, không hề nhúc nhích dù chỉ một bước. Bàn tay siết chặt đến mức bẻ gãy cả que tre xiên hạt dẻ, viên hạt dẻ bọc đường rơi xuống đất, lăn đầy bụi.
Hàn Thời Yến lặng lẽ chờ đợi, không nói thêm gì nữa.
Sân viện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cố Thậm Vi núp ngoài tường cũng nhịn không được mà nín thở.
Một lúc lâu sau, Ngô Giang mới từ từ quay người lại.
Hắn lặng lẽ nhặt đám que tre gãy trên đất, đặt trở lại vào giỏ hạt dẻ.
Giọng hắn khô khốc, đôi môi khẽ run rẩy. Hắn ngước lên nhìn vào mắt Hàn Thời Yến, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
“Cố Thậm Vi tuy là người của Hoàng Thành tư, nhưng nàng ấy thực sự rất giỏi điều tra vụ án. Trì lão ngỗ tác vốn đã định về quê an dưỡng tuổi già, là cữu cữu ngươi đích thân thuyết phục ông ấy ở lại vì ngươi. Ngươi hãy theo họ mà học cho tốt.”
“Chờ đến khi ngươi có thể nói cho ta và Kính Nghiêm biết Hồng Anh đã chết như thế nào, lúc đó hãy mở miệng cũng chưa muộn.” Giọng nói của Hàn Thời Yến mềm mỏng hơn một chút.
Ngô Giang đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười ấy đầy chua xót.
“Ngươi đã bao giờ nghĩ rằng, có thể ta mới là người hại chết Hồng Anh không?”
“Rốt cuộc thì, tất cả bọn họ đều chết cả, chỉ có mình ta trở về. Có lúc ta cảm thấy mình thực sự đã quay về, nhưng có lúc lại nghĩ rằng, hình như ta cũng vĩnh viễn bị chôn vùi ở ải Nhạn Môn, nơi nhuốm đầy máu đỏ ấy rồi…”
Chưa vừa dứt thì tiếng “BỐP!” đột ngột vang lên.
Một cái bạt tai vang dội giáng xuống.
Ngồi xổm sau bức tường, Cố Thậm Vi nghe âm thanh ấy mà cũng cảm thấy bên má mình nóng rát. Một người thích ăn kẹo như Hàn Thời Yến, vậy mà ra tay lại mạnh đến vậy!
“Ngươi nghĩ Hàn Thời Yến ta sẽ vì mềm lòng mà tha cho bất cứ con sâu mọt nào đang đục khoét Đại Ung sao? Ngươi nghĩ Kính Nghiêm sẽ khoanh tay đứng nhìn dân chúng chết đói ngay trước mắt hắn sao? Hay là ngươi cho rằng Hồng Anh sẽ vì sợ hãi mà vứt bỏ binh khí, quay lưng bỏ chạy trước quân địch?”
Ngô Giang điên cuồng lắc đầu, “Không! Các ngươi chắc chắn sẽ không!”
Hàn Thời Yến khẽ thở dài, ánh mắt hắn nhìn về nơi chân trời xa xăm, thấp giọng nói: “Vậy thì ngươi cũng sẽ không.”
Ngô Giang sững sờ.
Mắt hắn lập tức đỏ hoe. Hắn hít hít mũi, giọng nghèn nghẹn:
“Gió cát ở Biện Kinh thật lớn, mắt ta cũng sắp chịu không nổi nữa… Ta biết lỗi rồi! Năm đó ta có tiểu vào rượu của Quan ngự sử, nhưng sau đó đã đền lại cho ông ấy năm vò Nữ Nhi Hồng! Cũng bị các tỷ tỷ trong nhà đánh cho đến nửa tháng không ngồi xuống được… Ngươi đừng có nhắc lại nữa!”
“Nếu ngươi còn nhắc nữa, ta sẽ gõ trống khua chiêng khắp Biện Kinh, kể hết chuyện lúc nhỏ của ngươi ra ngoài!”
“Nhất là ta sẽ đến Hoàng Thành tư hết cho Cố đại nhân nghe! Để sau này mỗi lần nàng gặp ngươi đều cười nhạo một lần!”
Hàn Thời Yến giật mình, rồi tức tối nói: “Ngươi nhắc đến nàng ta làm gì? Nàng là tiểu nhân qua cầu rút ván!”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, tay khẽ vuốt chuôi kiếm, chỉ hận không thể lập tức trèo tường vào chém tên khốn đó một nhát!
Ngô Giang thấy thế, càng nói càng hăng, “Ngươi dám nói không nhắc? Rõ ràng là ngươi rất tín nhiệm nàng! Ngày trước ta đã nghe ngươi kể với Hồng Anh về nàng ấy rồi! Ngươi còn nói nghe đồn vị Thập Thất nương của Cố gia có thiên phú kiếm thuật đứng đầu thiên hạ!”
“Kết quả Hồng Anh vừa nghe xong liền túm lấy tai ta kéo đi hai dặm, đem thanh bội kiếm của mình đến tiệm rèn đổi lấy một đôi đại chùy!”
“Thanh kiếm đó là bảo vật đấy! Về đến nhà nàng bị phụ thân nàng phạt quỳ. Nhưng phụ thân nàng không nỡ phạt nàng, thế là lại túm tai ta lôi đi thêm hai dặm, bỏ tiền chuộc thanh kiếm về!”
Ngô Giang càng nói càng hăng, chợt nhìn vào chậu đồng đựng hạt dẻ rồi bỗng la lên: “Còn nữa! Giữa đêm khuya ngươi ngồi đây là chờ Thập Thất nương của Cố gia đến ăn hạt dẻ đúng không?!”
Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, trong giọng mang theo vài phần sát khí, “Ta chờ nàng ấy đưa Sở Lương Thần về! Còn ngươi, ngươi mới là kẻ ngu ngốc! Chớp mắt một cái đã để nàng ấy quăng đi không thấy bóng!”
Thấy hắn lại sắp lải nhải nữa, Ngô Giang lập tức bật dậy, nhanh như chớp vớ lấy một nắm hạt dẻ, đảo qua đường nóng.
Sau đó, hắn lại như đạp phải bánh xe gió, lao nhanh ra cửa.
Đến bậc cửa, không nghe thấy Hàn Thời Yến gọi lại, hắn hơi khựng chân một chút, rồi lập tức chạy biến ra ngoài.