Nàng hít hít mũi, không phải vì tham ăn, mà thật sự là hương thơm ngọt ngào ở dưới lầu cứ quẩn quanh chóp mũi không chịu tan đi.
“Lương thực khó kiếm, sao có thể dễ dàng lãng phí? Không bằng xuống thử một chút?” Hàn Thời Yến nhìn thấu tâm tư của Cố Thậm Vi, khẽ cười một tiếng, nghiêm túc nói.
Cố Thậm Vi giữ vẻ đoan trang, hơi gật đầu: “Tình nghĩa khó từ chối, vậy ta nếm thử một chút.”
Lời nói thì đầy vẻ khách sáo, nhưng niềm vui trong lòng nàng sắp tràn ra cả ngoài rồi. Cái gọi là “nếm thử một chút” này, chỉ tồn tại khi trước mặt nàng là kẹo lê đường phèn do Thập Lý làm mà thôi.
Chiêu An công chúa ngồi trong xe ngựa, khe khẽ ngân nga một khúc nhạc nhỏ, tay cầm một chiếc quạt tròn, từng chút từng chút phe phẩy trong không trung.
Lão ma ma ngồi bên cạnh nhìn thấy, liền nhích lại gần, đưa tay xoa bóp vai. Bà ta há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng.
“Sao muốn nói rồi lại thôi? Bà theo ta từ khi còn ở trong cung, có gì cứ nói thẳng.”
Lão ma ma họ Tào len lén nhìn sắc mặt Chiêu An công chúa, sau đó cắn răng, ấp úng mở lời: “Vậy lão nô xin to gan nói thẳng. Tiểu Yến là do lão nô tận mắt nhìn lớn lên. Ngài ấy là nhi tử độc nhất của công chúa, không chỉ xuất thân cao quý mà phẩm hạnh tài học đều xuất sắc. Ba mối hôn sự trước không thành, người bên ngoài hiểu lầm, chẳng lẽ công chúa còn không rõ hay sao?”
“Căn bản không phải lỗi của Tiểu Yến, mà là do những kẻ đó bị lòng tham làm mờ mắt, tự mình phạm phải chuyện mất quan mất mạng.”
“Trước kia công chúa đã định liệu hết mọi chuyện, đợi khi đám thư sinh kể chuyện xoay chuyển càn khôn, e rằng số người muốn kết thân với Tiểu Yến có thể xếp hàng từ phủ công chúa đến tận phố Chu Tước.”
“Không phải lão nô nói tiểu nương tử Cố gia không tốt… Chỉ là chung quy nàng ấy vẫn là cô nhi, lại còn là hậu nhân của tội thần…”
Bà ta vừa nói, vừa lén nhìn sắc mặt Chiêu An công chúa, thấy công chúa không có vẻ tức giận, liền mạnh dạn nói tiếp: “Nhưng điều khiến người ta băn khoăn hơn cả là phụ thân của Cố nương tử vốn là bị bệ hạ lệnh một câu mà…”
Vừa nói, bà ta vừa đưa tay lên cổ mình làm động tác cắt ngang, cổ thì tạo ra một tiếng “cạch”.
“Bệ hạ là cữu cữu của Tiểu Yến, khoan hãy bàn đến việc cô nương ấy có tâm tư gì hay không, dù cho nàng không có, nhưng ngày sau nếu thật sự gả vào, nàng cùng Tiểu Yến ra vào cung cấm, chẳng phải khiến người trong cung khó xử hay sao?”
“Đó chính là vụ án Phi Tước đấy! Là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của bệ hạ!”
“Cô nương ấy là người tốt, nhưng để sánh đôi với Tiểu Yến, e là không xứng. Lão nô to gan, vẫn mong công chúa cân nhắc, khuyên bảo Tiểu Yến.”
Bên trong xe ngựa lặng ngắt như tờ.
Chiêu An công chúa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, ánh mắt thẫn thờ không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, bà dùng quạt gõ lên đầu gối mình, ra hiệu cho Tào ma ma xoa bóp chỗ đó.
Sau đó, bà khẽ cười khẩy: “Bà nghĩ lệch đi đâu rồi.”
“Người ta nói Tiểu Yến khắc thê, bà nổi giận mắng bọn họ nói năng hồ đồ, làm gì có chuyện phạm xung khắc. Thế mà khi đến lượt Cố Thậm Vi, bà lại ghét bỏ người ta khắc phụ khắc mẫu, trên người mang một chữ ‘cô’ sao!”
Chiêu An công chúa cười lạnhChiêu An công chúa nói, trên mặt lộ rõ vẻ châm chọc: “Ma ma một lòng lo cho Tiểu Yến, lẽ nào ta lại không hiểu? Nhưng nay bọn họ không muốn kết thân, bà thực sự cho rằng là vì chuyện khắc thê hay sao?”
“Bọn họ nhìn thấy Đông Cung sụp đổ, Trung Cung lại không có con nối dõi. Từ nay về sau, triều chính Đại Ung là thiên hạ của mẫu tử Tô Quý phi.”
“Ai bảo ca ca ngu xuẩn của ta chỉ để lại một đứa con trai, không chừa cho mình một con đường lui nào?”
“Khi trước, Tô Quý phi muốn gả Phúc Thuận cho Hàn Kính Nghiêm, chẳng phải là vì ôm mộng tranh đoạt ngôi vị, muốn kéo Hàn gia về phe bọn họ hay sao?”
“Hàn gia là trung thần, mà đích tử của Trung Cung lại không có tì vết gì về phẩm hạnh. Dẫu có lôi hết họ hàng từ dưới mồ lên xếp hàng, bọn họ cũng sẽ đồng lòng mà khẳng định, thái tử chính là thiên mệnh chính thống.”
“Hàn gia từ chối, đâu chỉ là vị trí phò mã, mà chính là từ chối cành cây Tô Quý phi đưa ra để bọn họ trú ngụ.”
Nói đến đây, Chiêu An công chúa khẽ thở dài một hơi.
Ai mà ngờ được? Đông Cung mưu nghịch, nhi tử Tô Quý phi lại trở thành người thừa kế duy nhất của Đại Ung triều. Một khi bệ hạ băng hà, tiền đồ của phủ công chúa Chiêu An e rằng không còn sáng sủa như hiện tại.
Những kẻ đó, một mặt e ngại Hàn Thời Yến công chính nghiêm minh, mặt khác cũng đang chờ xem tình hình.
Chiêu An công chúa đặt cây quạt tròn lên bàn nhỏ bên cạnh, vỗ vỗ cánh tay Tào ma ma, ra hiệu bà ta không cần xoa bóp nữa.
Bà cười khẽ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ma ma lo lắng quá sớm rồi, ta thấy hai đứa nó còn chưa nhận ra! Bà đã nghĩ đến chuyện vào cung sau khi thành thân, nhưng e rằng vị cô nương ấy chưa chắc đã coi trọng đứa con ngốc của ta đâu!”
“Lại nói, bà nói một tràng dài như vậy, bảo ta đi khuyên Tiểu Yến. Sao bà không bảo bọn họ tránh xa nhau một chút, đừng để Tiểu Yến động lòng?”
Tào ma ma lập tức đỏ mặt, che miệng cười.
“Công chúa lại trêu chọc lão nô rồi. Hộp điểm tâm to như vậy, Tiểu Yến ngày thường còn tiếc không cho ai động vào, thế mà bây giờ lại dâng cả cho Cố cô nương. Lão nô dù già nhưng mắt vẫn còn sáng lắm!”
Chiêu An công chúa nghe xong, lại nhặt cây quạt tròn lên, khẽ lay động, tiếp tục ngân nga khúc nhạc.
“Nào có chuyện không xứng? Rõ ràng là cô nhi sánh cùng cô thần, rất hợp nhau.”
…Cố Thậm Vi bất chợt hắt hơi một cái, nàng khẽ xoa mũi, ngồi trước bàn mà có cảm giác muốn lén nới lỏng đai lưng.
“Nếu như theo lời mẫu thân ngươi nói, thì cữu cữu của Ngô Giang, cũng chính là phủ doãn Khai Phong phủ Vương Nhất Hòa, là người đứng ra làm mai mối để Cố Quân An cưới Phúc Thuận công chúa. Vậy thì, trong chuyện này có một vấn đề rất quan trọng.”
Sau khi ăn uống no nê, Cố Thậm Vi lại quay trở về với vụ án.
Hàn Thời Yến nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng: “Mặc dù ta không thích Hoàng Thành tư, nhưng phải thừa nhận, tư duy của ngươi quả thực rất đồng điệu với ta. Vấn đề ở đây là, vì sao Tô Quý phi lại từ bỏ Hàn Kính Nghiêm, mà chọn một Cố gia vô danh tiểu tốt?”
“Chắc chắn không phải vì hắn có cái trán cao giống Vương Nhất Hòa, mà là có người đã phân tích lợi hại cho Tô Quý phi, cho rằng vào thời điểm đó, để Phúc Thuận công chúa gả cho Cố Quân An sẽ mang lại lợi ích lớn hơn.”
“Trung Cung là hoàng hậu do tiên đế tuyển chọn cho bệ hạ, mà bệ hạ lại không sủng ái. Sau khi có đích tử, bệ hạ một lòng chuyên sủng Tô Quý phi.”
“Tâm tư của Tô Quý phi rõ rành rành, trong tình huống như vậy, một Cố gia bình thường đến mức không thể bình thường hơn, rốt cuộc có điểm gì vượt trội hơn Hàn gia?”
Cố Thậm Vi gật đầu, đây chính là điều nàng đang suy nghĩ.
Cố gia căn bản không có thực lực để giúp đỡ mẫu tử Tô Quý phi tranh đoạt ngôi thái tử. Vậy tại sao Tô Quý phi lại từ bỏ một quân cờ liên hôn tốt như Phúc Thuận?
Hàn Thời Yến không dừng lại, hắn cau mày, giọng nói trầm xuống: “Hơn nữa, điều kỳ lạ hơn cả là, Vương Nhất Hòa xưa nay không qua lại với Tô Quý phi, cũng chẳng có giao tình gì với Cố Quân An. Ông ta là lão hồ ly không đắc tội với ai, ta không thể tưởng tượng được, ông ta làm vậy rốt cuộc vì lý do gì.”