Thế gian có trăm loại người, có người như Quan Chính Thanh, thà tan xương nát thịt cũng muốn tìm lại công lý. Cũng có người như Thang đại lang, chọn cách mắt nhắm mắt mở để giữ mình bình an. Huống hồ, nhà họ Thang vốn là ngự y. Nếu lời nói không cẩn trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể mang họa sát thân.
Môi Cố Thậm Vi khẽ run, nàng cúi đầu xuống, không muốn để Thang đại lang thấy hốc mắt mình ửng đỏ.
“Trong số những bệnh nhân mà Thang lang trung từng khám, Cố gia không tính là nhân vật quan trọng. Thang lão ngự y từng đi theo phụ thân ta chầu trước ngự tiền, vậy liệu có từng nhắc một câu nào không?”
“Ta nói vậy, không phải để trách cứ Thang lang trung. Chỉ là, ngài đã có lòng trắc ẩn với Vương Cảnh, thì không có lý do gì lại…”
Thang đại lang nhìn Cố Thậm Vi, do dự thật lâu, mấy lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng mới đắn đo mở miệng:
“Cố nương tử quả nhiên liệu sự như thần. Chuyện này ta không làm được, cũng không dám nói ra, sợ rằng giống như đang đổ trách nhiệm vậy.”
“Hai huynh đệ chúng ta rời khỏi Cố phủ, ngay trong đêm đó đã bẩm báo với phụ thân, mong ông nhân lúc vào cung trực ban có thể tìm cơ hội nhắc đến điểm đáng ngờ trong lần sinh nở của lệnh đường với Cố ngự đại.”
“Nhưng phụ thân ta đã lập tức cự tuyệt. Bởi vì… bởi vì…”
Thang đại lang ấp úng mãi vẫn không nói ra được, khiến lòng Cố Thậm Vi run lên, nàng truy hỏi: “Vì sao?”
Thang đại lang mím môi, lấy hết can đảm, nói thẳng: “Bởi vì trước đó, phụ thân ta từng nghe phong thanh rằng phụ thân cô nương có ý định tái giá.”
Đồng tử Cố Thậm Vi co rút lại, nàng mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Thang đại lang:
“Không thể nào! Phụ thân ta và mẫu thân tình thâm ý trọng. Họ quen nhau trên giang hồ, cùng chung chí hướng, vẫn luôn ân ái hòa thuận. Từ sau khi mẫu thân mất, phụ thân cũng chưa từng tái giá. Nếu thật sự có hai lòng… thì hà tất phải vì ngoại tổ phụ mà ngược xuôi chạy vạy? Lại càng không có chuyện sau khi mẫu thân mất đi mà chẳng hề có động tĩnh gì.”
Thang đại lang gật đầu: “Có lẽ cô nương nói đúng.”
“Nhưng việc nhà khó tỏ, vốn dĩ chúng ta đã có khúc mắc trong lòng, lại thêm chuyện này, càng không dám nhiều lời. Sau đó người đã an táng, chẳng còn chứng cứ gì. Rồi sau này…”
Vụ án Phi Tước xảy ra, Ngũ phòng Cố gia bị giết, bị truy nã. Còn ai điều tra chuyện này nữa đây?
Thang đại lang vẫn nghĩ rằng, chuyện này hắn sẽ ôm xuống mồ, chẳng ngờ rằng tiểu nương tử nhà họ Cố vẫn có ngày tìm đến tận cửa.
Cố Thậm Vi nghe xong, ôm quyền thi lễ với Thang đại lang: “Đa tạ ngài đã giải đáp nghi hoặc. Ta tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài dù chỉ một lời liên quan đến ngài. Hôm nay ta đến đây chỉ là để khám bệnh cho tiểu đệ Thận Cảnh. Ta từng đau đớn mất đi tiểu đệ, vì thế quyết định thay phụ mẫu thu nhận một đứa trẻ cùng tuổi với đệ ấy, đặt tên là Cố Thận Cảnh.”
Thang đại lang nghe xong, chỉ biết thở dài, lặng lẽ ôm quyền hành lễ, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thậm Vi không nói thêm gì nữa, đẩy cửa bước ra ngoài. Ngoài hành lang, nồi thuốc đã sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên, khiến khung cảnh nơi này như chốn tiên cảnh mờ ảo.
Trong phòng, Vương Cảnh ngồi trên giường, sắc mặt ửng hồng, trước mặt cậu có đặt một chậu than lửa. Thang nhị lang đang đỡ cậu, giúp cậu tập đi từng bước đầy khó nhọc.
“Đừng nghe bọn họ nói nhảm. Ngày nào cũng nằm mãi trên giường, dù là người khỏe mạnh cũng sẽ không đi nổi.”
“Nếu ngươi có đủ quyết tâm nghe theo ta, thì dù có phải bò cũng phải bò ba vòng mỗi ngày! Ta có thể đến nhà ngươi châm cứu mỗi ngày. Ta nhớ hồi nhỏ tuy ngươi đi đứng tuy khó khăn, nhưng vẫn có thể bước được vài bước, chỉ là không thể chạy nhảy mà thôi.”
“Còn nữa, tỷ tỷ mới của ngươi hung dữ lắm đấy! Giống hệt ca ca ta, nhìn qua là biết kiểu người hở chút là lấy đế giày ra quật người ta!”
Vương Cảnh nghe vậy, lập tức hoảng sợ, giọng run run: “Thật… thật sao?”
“Tất nhiên rồi! Ta còn có thể ôm đầu mà chạy trốn, chứ ngươi thì làm sao? Thế nên, tốt nhất là cố gắng luyện tập đi, đừng sợ ngã. Nếu chẳng may ngã chết, ta có thể hát tiễn ngươi lên đường! Ta không lấy tiền, còn mua quan tài cho ngươi nữa! Chỉ là ngươi nhỏ tuổi hơn ta, ta không tiện đập bát vỡ hay giương cờ tang, nhưng không sao, Diêm Vương gia cũng chẳng tin ngươi có đứa nhi tử lớn thế này đâu, đúng không?”
Chữ “nhi tử” vừa nói xong, Thang đại lang lập tức cởi giày, ném thẳng vào sau đầu Thang nhị lang một cú chuẩn xác!
Thang nhị lang hét thảm một tiếng, lập tức cúi rạp người xuống, nhanh chóng bế bổng Vương Cảnh đặt lại lên giường, sau đó như cơn gió cuốn, hắn vụt chạy ra ngoài với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Thang đại lang thấy vậy, nhặt giày lên, tức tốc đuổi theo ngay sau.
“Cố đại nhân, Thang nhị lang đã kê đơn thuốc cho đệ rồi. Ngài ấy nói Bảo Ninh Hoàn cần mấy ngày nữa mới có thể mang đến nhà.”
Cố Thậm Vi nhìn Vương Cảnh. Nếu đệ đệ nàng còn sống, e rằng cũng trạc tuổi đứa trẻ này, cũng thông minh lanh lợi như vậy.
“Về sau, cứ gọi ta là A tỷ. Nào, lên đây! Chúng ta lại trèo tường đi ra thôi. Ta biết có một vị thợ giỏi, có thể làm loại ghế đẩy được, giống như một chiếc xe hai bánh vậy. Nếu có thứ đó, dù ta có dùng đế giày đánh đệ, đệ cũng có thể để Thập Lý đẩy đệchạy xa mười dặm.”
Vương Cảnh gật đầu thật mạnh, nhẹ giọng gọi: “A tỷ!”
Cố Thậm Vi mỉm cười với, cúi xuống cõng cậu lên lưng, rồi thuận tay nhét cả chùm thuốc lớn vào tay cậu.
“Chân đệ không tốt, nhưng tay vẫn còn khỏe. Đừng có nghĩ chuyện bắt ta cầm giúp hết.”
Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi lấy ra vài đồng bạc từ thắt lưng, đặt lên bàn nơi đặt gói thuốc. Nàng không biết số tiền đó có đủ hay không, nhưng sau này Cố Thận Cảnh sẽ là khách quen ở đây, có thiếu thì sẽ bù sau.
Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng nhún người một cái, cõng theo Vương Cảnh lướt qua bức tường, trở lại con hẻm nhỏ phía sau đại trạch của nhà họ Thang.
Xa phu Toàn thúc nghe thấy động tĩnh, vội đánh xe ngựa đến gần, đỡ Vương Cảnh từ trên lưng Cố Thậm Vi xuống, bế lên xe.
“Thúc đưa Thận Cảnh về, giao cho Thập Lý chăm sóc. Bên kia có tin tức gì chưa?” Cố Thậm Vi đợi Toàn thúc đóng cửa xe, hạ giọng hỏi.
Toàn thúc liếc nhìn xung quanh, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: “Chắc chừng hai ba ngày nữa sẽ đâu vào đấy, chúng ta đều đợi lệnh của tiểu thư.”
Cố Thậm Vi gật đầu: “Bảo vệ Thập Lý cho tốt. Nếu tình thế nguy cấp, không cần cố kỵ gì cả, cứ ra tay giết thẳng, ta sẽ lo hậu sự.”
“Toàn thúc hiểu!”
Cố Thậm Vi đứng trong con hẻm nhỏ, dõi theo xe ngựa lăn bánh rời đi. Cỗ xe chạy càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ, rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng hít sâu một hơi, siết chặt chuôi kiếm bên hông, cố gắng áp chế sát ý dâng trào trong lòng.
Nàng phải ra sức kiềm chế, mới có thể ngăn mình lúc này lập tức rút kiếm xông vào phủ Cố, tàn sát tất cả bọn họ.
g**t ch*t bọn họ ngay lập tức, quá dễ dàng cho bọn họ rồi.
Nàng muốn danh tiếng và địa vị mà Cố gia coi trọng nhất, từng thứ từng thứ một rời xa bọn họ. Muốn nhìn thấy bọn họ chứng kiến tín ngưỡng của mình sụp đổ, nhìn thấy bọn họ vùng vẫy trong bùn lầy, chỉ khi đó mới có thể nguôi ngoai hận ý trong lòng nàng.
Hơn nữa, nếu bây giờ ra tay giết sạch bọn họ, thì nàng sẽ lại giống như ba năm trước, trở thành tội phạm truy nã một lần nữa. Mà như vậy, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội điều tra ra chân tướng, tìm ra kẻ đứng sau thao túng tất cả.
Nghĩ vậy, bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm của Cố Thậm Vi cuối cùng cũng chậm rãi buông xuống.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần khôi phục sự tỉnh táo.