Lời lẽ ứng đối của Cố lão gia tử, khiến cho dù là Cố Thậm Vi cũng không nhịn được mà thầm cảm thán.
Tuy nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, một người có thể sống như khổ hạnh tăng suốt bao năm qua, một người có thể vì đại nghĩa diệt thân, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Nàng cũng hiểu rõ, đừng nói đến việc vạch trần chân tướng vụ án Phi Tước, ngay cả chuyện hủy diệt Cố gia, cũng không phải ngày một ngày hai mà làm được.
Nhưng đến khi thật sự đối mặt, Cố Thậm Vi mới nhận ra, lão già hơn nửa đời người này lợi hại hơn nàng tưởng rất nhiều!
Ông ta chỉ nói vài câu, đã vừa trấn an Mạnh thị, vừa điều chỉnh thái độ của Cố Ngọc Thành, lại vừa hạ thấp độ tin cậy trong lời khai của Xuân Hạnh, thậm chí còn giở trò gậy ông đập lưng ông, ám chỉ rằng nàng đã dùng bạc mua chuộc nhân chứng.
Toàn bộ thái độ gay gắt trước đó của Xuân Hạnh, giờ đây lại biến thành chứng cứ tố cáo nàng ta có động cơ trả thù Cố Ngọc Thành.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Lợi hại lắm!
Không lợi hại, thì chẳng phải khiến người từng bị bị chôn sống ở bãi tha ma là nàng trông như một kẻ ngốc hay sao?
Nàng vừa nghĩ, vừa giơ tay vỗ tay bôm bốp, cười như không cười mà khen ngợi: “Cố lão đại nhân đúng là có thể biến chết thành sống, quả thật là long phượng giữa bầy người. Chỉ tiếc rằng, ông lại sinh ra một nhi tử vô dụng.”
“Ta không bỏ khoản tiền lớn nào để hối lộ Xuân Hạnh cả. Nàng ta thực sự hận Cố Ngọc Thành thấu xương.”
“Vậy ông cứ thử hỏi lại nhi tử ngoan của mình xem. Hỏi xem hắn vì sao không dám phản bác Xuân Hạnh? Hắn đã làm những chuyện gì, khiến cho một nơi vốn là ‘Kim ốc tàng Hạnh’, lại biến thành ân đoạn nghĩa tuyệt?”
Giọng nói của Cố Thậm Vi vang vang, mang theo mấy phần hả hê chế giễu.
Lão già họ Cố đúng là lợi hại, nhưng Cố Thậm Vi nàng cũng chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị!
Ngón tay của Cố lão gia tử hơi run lên, ông ta đột ngột quay phắt đầu lại nhìn Cố Ngọc Thành. Quả nhiên, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, cả người căng thẳng, chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu.
Tim lão gia tử đập lỡ một nhịp, trong lòng thầm than một tiếng.
Đồ vô dụng!
Ông ta rốt cuộc tạo nghiệt gì, mà lại sinh ra một đứa vô tích sự như thế này! Phàm là trưởng tử Cố Ngọc Thành nên thân một chút, thì năm đó cũng không đến mức…
Lão gia tử nắm chặt tay, không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng chờ xem Cố Thậm Vi ra chiêu gì tiếp theo.
Xuân Hạnh bỗng nhiên bật cười khẽ, nhưng giọng nói lại sắc bén như lưỡi dao: “Tại sao ta lại trở mặt thành thù với hắn ư? Cố Ngọc Thành, ngươi có dám nói ra không?”
“Hồi đó, ngươi thấy ta nhan sắc xinh đẹp, liền nuôi ta trong phố Bạch Hạnh, gần Cố phủ. Nhưng sau đó, Cố Quân An đỗ Trạng Nguyên, lại cưới Công chúa làm thê tử. Ngươi bỗng nhiên trở thành nhạc phụ của Công chúa, liền bắt đầu tự mãn, không còn coi ta ra gì.”
“Cái đó thì thôi đi. Nhưng ngươi nghìn sai vạn sai, lại không nên giở trò cũ, dùng độc dược định đầu độc giết ta.”
Xuân Hạnh vừa nói, vừa nở một nụ cười châm biếm.
Lời nàng ta vừa dứt, cả sảnh đường lập tức xôn xao.
Cố Thậm Vi gần như có thể khẳng định, lúc này Cố lão gia tử đã mắng Cố Ngọc Thành trong lòng một nghìn lần, một vạn lần. Nếu đổi lại là ông ta, thì ngay từ lúc Xuân Hạnh bắt gặp hắn cầm bát yến, hắn đã trừ khử nàng ta rồi!
Nhưng Cố Ngọc Thành thì sao? Hắn tham sắc, nên tha cho Xuân Hạnh một con đường sống.
Thôi thì ngốc một lần cũng coi như xong đi. Nhưng hắn lại ngốc lần thứ hai! Đã có ý giết người, thì đáng lẽ nên xử lý sạch sẽ, nhưng hắn lại không làm.
Kết quả, giờ đây Xuân Hạnh vẫn còn sống sờ sờ, đứng đây vạch trần tội trạng của hắn trước mặt mọi người!
Xuân Hạnh ngẩng đầu, giọng nói mang theo ý chế nhạo tột cùng: “Dạo gần đây, hắn rất hiếm khi đến ngõ Bạch Hạnh.”
“Nhưng mấy ngày trước, hắn bỗng nhiên lại ghé qua, còn mang đến mấy gói tổ yến, nói là muốn ta sinh cho hắn một đứa con trai nữa.”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên cao giọng, ánh mắt hướng thẳng về phía đình đài lầu các trong phủ Công chúa.
Mặc dù Cố Quân An và Phúc Thuận Công chúa đã rời đi, nhưng nàng tin rằng một chuyện náo nhiệt lớn như vậy, không thể nào không có người lắng tai nghe.
“Hắn nói Cố Quân An chính là kẻ vong ân bội nghĩa, cưới công chúa xong liền quên mất mình họ Cố. Vậy nên hắn muốn có thêm một đứa con với ta. Tuy ta có nghi ngờ, nhưng nghĩ rằng nếu có một đứa con bên mình, sau này cũng không đến mức cô quạnh không nơi nương tựa.”
“Buồn cười nhỉ? Khi đó ta đã sớm quên mất chuyện năm xưa, Tả phu nhân chết vì trúng độc trong tổ yến.”
Xuân Hạnh vừa nói vừa nhìn Cố Ngọc Thành, nở nụ cười châm chọc: “Dù có nhớ ra, ta cũng không nghĩ rằng ngươi muốn giết ta. Dù sao thì cả Ngũ phòng đều chết sạch, không còn khổ chủ, vậy bí mật ta biết còn có thể uy h**p được ai?”
“Nhưng ngày hôm sau, khi ta ra ngoài mua đồ ăn sáng, mới nghe khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán, nói rằng có một nữ quan mới đến Hoàng Thành tư, họ Cố…”
“Khi đó ta lập tức bừng tỉnh, Cố Thập Thất Nương chưa chết, Ngũ phòng vẫn còn người sống sót! Vậy nên Cố Ngọc Thành đột nhiên đến tìm ta, hẳn là muốn giết người diệt khẩu!”
“Thế là ta lại nhớ đến bát tổ yến kia, bán tín bán nghi mang nó đến Bình An Đường nhờ đại phu kiểm tra, kết quả đúng là có độc… Ta sợ đến mức hồn bay phách lạc, lập tức thu dọn tiền bạc cùng gói tổ yến, rồi chạy trốn khỏi ngõ Bạch Hạnh, ẩn nấp.”
Xuân Hạnh nói rồi nhìn về phía Cố lão gia: “Ta cần gì phải nhận hối lộ? Ta sắp mất mạng đến nơi rồi! Nói ta không có thù oán cá nhân ư? Hôm nay ta đến đây chính là để cáo trạng Cố Ngọc Thành có ý đồ đầu độc ta!”
Cố Thậm Vi nhìn Cố lão gia, sắc mặt ông ta tái nhợt như tro tàn, đôi mày nàng khẽ cong lên.
Khi nàng đi tìm Xuân Kiều, nào ngờ trong nhà lại giấu một bất ngờ lớn như vậy.
Nàng nhướng mày, giành nói trước Cố lão gia tử: “Sao nào? Ông lại định nói đây chỉ là lời nói phiến diện của Xuân Hạnh sao?”
Cố lão gia nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt thâm sâu. Ông ta không mở miệng, bởi ông ta biết rõ, Cố Thậm Vi đã từng mắc bẫy vì một lời nói phiến diện, nhưng nàng chắc chắn sẽ không vấp ngã lần thứ hai.
Ông ta muốn hỏi, có chứng cứ nào chứng minh tổ yến là do Cố Ngọc Thành đưa cho Xuân Hạnh? Còn có gì chứng minh độc dược không phải do Xuân Hạnh tự thêm vào?
Cố Thậm Vi thấy ông ta im lặng, thầm mắng một tiếng “lão hồ ly.”
Nàng quay sang nhìn Trương Diên, hắn gật đầu, rồi đưa một hộp gấm đựng tổ yến cho Ngô Giang.
“Khi Cố Ngọc Thành đưa tổ yến cho Xuân Hạnh, trong nhà nàng ta đúng lúc có ba vị phu nhân khác đến chơi. Sau khi Cố Ngọc Thành rời đi, Xuân Hạnh đã chia nhỏ tổ yến, đưa cho ba người ấy. Trong số đó, đã có một người nấu lên và dùng.”
“Hai người còn lại chưa ăn, Khai Phong phủ có thể tự đến tìm họ để kiểm tra độc dược.”
Cố Thậm Vi vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống bộ hài cốt đen sì trên đất: “Hơn nữa, Khai Phong phủ có thể đối chiếu xem độc tố trong cơ thể đệ đệ ta với độc tố trong tổ yến có phải cùng một loại hay không?”
“Cách đây vài ngày, Cố Ngọc Thành lại hạ độc vào tổ yến của Xuân Hạnh một lần nữa. Vì vậy, chúng ta có lý do để nghi ngờ rằng Cố gia vẫn còn giữ loại độc dược này, đặc biệt là trong Đại phòng.”
Cố lão gia khẽ run rẩy, siết chặt nắm đấm.
Quả nhiên là thế.
Sớm biết có ngày hôm nay, sau khi Cố Ngọc Thành sinh ra Cố Quân An, ông ta nên đầu độc đồ ngu xuẩn này!
“Haha! Giờ thì câm lặng rồi chứ gì? Ta nói cho các người biết, lão ngỗ tác kia lợi hại lắm! Độc nào ông ấy cũng kiểm tra được, còn có thể dùng hơi nước ép độc ra từ xương!”
Ngô Giang nói rồi tóm chặt Cố Ngọc Thành, kẻ đang sợ hãi đến mất hồn: “Giờ ta có thể bắt người chưa?”
Hắn nhìn quanh một vòng, rồi hét về phía những kẻ nấp trên tường: “Chư vị, làm chứng giúp ta một chút! Đừng để đến lúc đó lại có kẻ bảo ta bức cung ép lời khai hay nhận hối lộ! Ta chỉ là nói nhiều chút thôi, mà lời nói ra có phải vàng bạc gì đâu, sao lại thành nhận hối lộ được?”
“Cái xẻng này đúng là ta mang đến, nhưng ta chỉ đào đất thôi, chứ đâu có đánh người! Nếu ta mà đánh một xẻng xuống, hắn vẫn còn thở được, vậy chẳng phải là do ta học nghệ chưa tinh sao?”