Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 92

Cố Thậm Vi đột ngột xoay người lại, nhìn về phía sau. Quả nhiên, nàng trông thấy một cô nương trẻ tuổi, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ. Ba năm không gặp, nàng ấy đã búi tóc theo kiểu phụ nhân, trông chững chạc hơn rất nhiều.

Năm xưa, Cố Thậm Vi một lòng luyện kiếm, người quen biết ở Biện Kinh không nhiều.

Chỉ có Lý Minh Phương là ngoại lệ. Hai người quen nhau trong một lần ở sơn tự. Khi đó, Lý Minh Phương đi đường gặp rắn, hoảng loạn đến mức rơi vào bẫy. Chính Cố Thậm Vi đã cứu nàng lên, từ đó mà kết giao, trở thành hảo hữu khuê phòng.

Lý Minh Phương lớn hơn nàng hai tuổi, tổ tiên từng có người làm Thái sư, nhưng gia tộc nay đã suy bại, chỉ còn danh tiếng thanh lưu miễn cưỡng chống đỡ.

Ban đầu, Cố Ngôn Chi cũng tỏ ra hứng thú với vị tiểu bằng hữu này, về sau thì bỏ mặc không quản nữa.

“Minh Phương a tỷ.” Cố Thậm Vi khẽ gọi, sống mũi cay cay.

Lý Minh Phương lập tức đỏ hoe vành mắt. Nàng nâng tay, quay lại nói với bà tử phía sau: “Lưu mụ mụ, các ngươi cứ đi trước đi, ta gặp cố nhân, muốn ôn chuyện một lát. Lát nữa nhập tiệc, ta sẽ tự tìm các ngươi.”

Con cháu Vương gia đông đúc, cưới hỏi vui mừng vốn chẳng phải lần đầu.

Đám nha hoàn bà tử tự có chỗ an bài, không ngồi chung với quý nhân. Người đến xem lễ rất đông, nếu không phải thân thích hoặc bạn bè thân thiết, khó mà chen vào không khí náo nhiệt. Trong viện đã bố trí riêng nơi nghỉ ngơi cho nam khách và nữ khách, khắp nơi đều có gia nhân hướng dẫn.

Bà tử họ Lưu liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, thấy nàng lạ mặt nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, lặng lẽ lui xuống.

Chờ người vừa đi khỏi, Lý Minh Phương liền bước nhanh tới, nắm lấy tay Cố Thậm Vi, kéo nàng đi thẳng về phía đình giữa hồ.

Giờ trời vẫn còn lạnh, gió lớn thổi hun hút trong đình, nên chẳng có ai đến đây.

Vào đến nơi kín đáo, Lý Minh Phương liền nghẹn ngào, “Hôm qua nhà phu quân ta có hỷ sự, Chiêu An công chúa và bà bà ta là khuê mật, ngài ấy đến chúc mừng, vô tình nhắc đến chuyện hôm nay muội sẽ đến Vương gia. Ta vội vàng xin phép đến đây để chúc mừng.”

“Nghe nói muội từ cõi chết trở về, ta đã khóc một trận, muốn đi tìm nhưng chẳng biết tìm đâu; lại nghe tin muội vào Hoàng Thành tư, ngày ngày thấp thỏm không yên… Đám cầm thú Cố gia, sao lại dám đối xử với muội như vậy?”

“Ta chỉ hận ngày đó không ở Biện Kinh, không thể giúp muội một tay. May mà ông trời có mắt, muội vẫn toàn vẹn trở về!”

Nàng nói xong, xoay quanh Cố Thậm Vi một vòng, rồi lại nghẹn ngào, “Muội vẫn ổn chứ? Ta thấy gầy đi nhiều lắm! Sao không đến tìm ta?”

Những lời này khiến Cố Thậm Vi không khỏi chua xót, nhưng nàng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, “A tỷ hỏi một lúc nhiều như vậy, ta biết trả lời từ đâu đây? Dù ta có luyện võ, nhưng cũng vẫn là nữ nhân, đâu muốn trở thành đại hán múa búa giữa chợ. Gầy một chút thì mặc y phục mới đẹp.”

“Ta vào Hoàng Thành tư rồi, danh tiếng không tốt, không muốn liên lụy đến A tỷ.”

“Nhưng đừng chỉ nói về ta, ba năm không gặp, A tỷ thế nào rồi? Khi nãy ta thấy bà tử họ Lưu kia đeo thẻ bài của Giang phủ, chắc hẳn A tỷ đã thành thân với Giang Tứ Lang rồi?”

Lý Minh Phương ngẩn ra, rồi gật đầu một cách vô thức.

Nàng kéo Cố Thậm Vi ngồi xuống, sau đó lục lọi trong lòng một hồi, lấy ra một túi gấm, nhét vào tay Cố Thậm Vi: “Ở đây có ít ngân phiếu cùng bạc vụn. Hiện giờ muội ra ngoài bôn ba, tiền bạc chi tiêu không ít, trên có cấp trên cần biếu xén, dưới có thuộc hạ cần thu phục.”

“Ta ở trong nội trạch, ăn mặc đi lại đều có phần cấp phát của nhà phu quân, không cần đến số bạc này.”

Nàng nói xong, dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Hơn nữa, ta và Giang Tứ Lang tình sâu nghĩa nặng, có chàng che chở, chưa từng phải chịu khổ.”

“Nếu muội còn nhớ đến tình nghĩa năm xưa, thì hãy nhận lấy số bạc này.”

Cố Thậm Vi nhìn ánh mắt chân thành của Lý Minh Phương, chầm chậm đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Lý Minh Phương cũng ôm lại, cảm nhận cơ thể nàng gầy đến mức có thể bị gió thổi bay, nước mắt lại trào ra.

“Ta không thiếu tiền, ta đã lấy lại được sản nghiệp của phụ mẫu từ tay Cố gia, hơn nữa Hoàng Thành tư cũng có bổng lộc. A tỷ tuy ở trong nội trạch, nhưng Giang gia là danh gia vọng tộc, tỷ mới là người nên nắm chắc bạc trong tay.”

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, trong lòng không khỏi thở dài.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ đến tìm Lý Minh Phương, bởi vì con đường nàng đi chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa, mà Lý Minh Phương thì không giống nàng.

Lý Minh Phương nghe vậy, khẽ thở dài: “Năm đó Giang Tứ Lang quỳ trước mặt mẫu thân, cầu xin bà cho chàng cưới ta vào cửa, nhưng Giang phu nhân không đồng ý. Ta sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của ca ca, nên về quê lánh mặt. Nghĩ rằng nếu ta đi xa rồi, chẳng bao lâu sau chàng cũng sẽ quên… Chính vào thời điểm đó, ta đã bỏ lỡ muội…”

“Dù ta biết rằng khi ấy có ở Biện Kinh cũng không giúp gì được cho muội, nhưng ta vẫn thấy có lỗi vô cùng… Lúc muội cần ta nhất, ta lại không có ở đây.”

Nói đến đây, nàng lấy khăn lau nước mắt.

“Hai năm sau, ca ca ta đỗ tiến sĩ, Giang Thái sư thấy Tứ Lang vẫn kiên trì, liền làm chủ cho ta vào cửa. Trước khi ta xuất giá, bà bà nhìn ta thế nào cũng không vừa mắt, nhưng sau khi ta đã gả vào rồi, so với tưởng tượng thì vẫn tốt hơn rất nhiều.”

“Bà ấy là người miệng cứng nhưng lòng mềm, dù sao cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, không làm ra những chuyện hành hạ tức phụ. Hơn nữa, ta còn có Giang Tứ Lang, muội không cần lo lắng cho ta.”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Chuyện của A tỷ và Giang Tứ Lang, nếu viết thành thoại bản, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô nương nhỏ tuổi khóc sướt mướt đây.”

Lý Minh Phương hít hít mũi, hơi xấu hổ lắc đầu: “Không có như muội nói đâu.”

Thấy nàng đã bình tĩnh lại, ánh mắt Cố Thậm Vi khẽ động, bèn hỏi: “A tỷ có biết ai là đại nương tử của Xương Nghĩa Bá phủ không?”

Lý Minh Phương ngẩn ra, như thể nhớ ra điều gì, đảo mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng: “Muội muốn hỏi chuyện của Thanh tỷ nhi gả vào Xương Nghĩa Bá phủ sao?”

Nàng nói rồi, sắc mặt có chút do dự, nhưng một lát sau lại kiên quyết: “Trước đây không lâu, ta còn nghe bà bà và các tẩu muội nhắc đến chuyện này, nói rằng đại nương tử của Xương Nghĩa Bá phủ để Thanh tỷ nhi gả vào đó, e là có ý đồ khác.”

“Đại cô tử của ta gả vào Tào gia, tỷ ấy nói đại nương tử Tào gia lòng dạ hẹp hòi, vô cùng căm ghét Cố gia. Năm xưa, Cố gia để mắt tới một trang viên, bà ta liền lập giấu giếm mọi người, bỏ ra gấp đôi số bạc để mua lại.”

“Chuyện này từng khiến Tào gia náo loạn một phen. Sau đó, đại nương tử Xương Nghĩa Bá phủ qua đời, bà ta mới nhân cơ hội vào phủ làm kế thất, rồi dần dần thu lại tính tình.”

Cố Thậm Vi khẽ cau mày: “Bà ta có thù hận gì với Cố gia?”

Lý Minh Phương lại nhìn xung quanh, rồi hạ giọng hơn nữa: “Ta nghe nói năm xưa đại nương tử vốn có một mối hôn sự rất tốt, nhưng sau khi được phụ thân muội cứu mạng, bà ta lại có ý nguyện gả thân. Cố gia đã đồng ý, nên bà ta lập tức đi từ hôn.”

“Nhưng sau đó, phụ thân muội lại không chịu, thế là bà ta mất cả chì lẫn chài, một lúc hai bên đều thất tín. Vì vậy, tuổi xuân lỡ dở, mãi đến sau khi đại nương tử Xương Nghĩa Bá phủ qua đời, bà ta mới có cơ hội gả vào làm kế thất.”

Cố Thậm Vi nghe đến đoạn “Cố gua đã đồng ý”, không nhịn được mà truy hỏi: “Lời này có thật không? Cố gia thật sự đã đồng ý?”

Lý Minh Phương chần chừ một lát, rồi lắc đầu: “Ta cũng không biết có thật hay không, chỉ là đại cô tử của ta khi về đã nói như vậy. Tỷ ấy vô cùng chắc chắn, nên chuyện này hẳn là có thật. Nếu không, đại nương tử Xương Nghĩa Bá phủ sao lại dễ dàng đi từ hôn như thế?”

Lý Minh Phương nói đến đây, càng thêm lớn gan: “Muội còn muốn biết gì nữa không, cứ hỏi ta đi. Bảo ta đánh nhau thì không được, nhưng mấy chuyện bẩn thỉu trong nhà danh gia vọng tộc, ta lại rất thông thạo. Giang gia có quá nhiều thân thích và môn sinh, miệng người nhiều, chuyện gì cũng có thể truyền ra ngoài.”

Cố Thậm Vi nghe vậy mà dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng hiểu tại sao năm đó mình và Lý Minh Phương lại có thể kết thành bằng hữu. Hóa ra điểm chung giữa hai người là thích nghe lén.

Bình Luận (0)
Comment