Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10437

Sắc mặt mọi người đều thay đổi hẳn!  

Sắc mặt Diệp Huyên cũng hết sức nghiêm trọng!  

Bấy giờ, thiếu niên áo trắng đã đánh với Diệp Trần ban nãy bỗng kính cẩn cúi chào nói: "Thưa tiền bối, chúng ta cũng không muốn ra tay ở đây, là do người của vũ trụ bình hành gây hấn trước!"  

“Vũ trụ bình hành?”  

Dưới đáy giếng, giọng nói kia bỗng hỏi: "Các ngươi có biết một thiếu niên tên là Diệp Huyên không?"  

Diệp Huyên!  

Diệp Huyên nghe vậy sửng sốt.  

...  

Mình?  

Sắc mặt Diệp Huyên trở thành kỳ quái.  

Cường giả trong đáy giếng này làm sao biết mình nhỉ?  

Lẽ nào là Vô Biên Chủ gài mình?  

Vô Biên Chủ này đúng là không phải người.  

Mấy người Diệp Trần ở một bên cũng ngơ ngác, họ nhìn Diệp Huyên, không ngờ cường giả tuyệt thế trong đáy giếng này lại biết Diệp Huyên.  

Lúc này người thanh niên dùng đại khảm đao ở một bên đó bỗng bước đến miệng giếng, gã ta hơi cúi người xuống: “Tiền bối, không biết ta có tư cách được tiền bối truyền thừa không?”  

Tự tin tự tiến cử mình!  

Người thanh niên dùng đại khảm đao rất có lòng tin.  

Vì gã ta đến từ cấm địa Vị Lai Vực, hơn nữa lại là người có tài năng nhất trong thế hệ trẻ này.  

Trong đáy giếng, giọng nói đó bỗng nói: “Không có tư cách”.  

Nghe thế, người thanh niên dùng đại khảm đao sửng sốt.  

Mấy thiên tài yêu quái của Vị Lai Vực đó cũng sửng sốt.  

Không có tư cách?  

Người thanh niên dùng đại khảm đao thế mà không có tư cách?  

Lúc này Sở Thiên bỗng bước đến trước miệng giếng, hắn ta cúi người xuống: “Tiền bối, vậy ba người bọn ta thì sao?”  

Từ sau khi quen Diệp Huyên, hắn ta đã hiểu ra một chuyện.  

Nhiều khi không thể khiến mình quá mất mặt, thể diện là thứ sẽ ngăn cản sự phát tài của hắn ta.  

Giọng nói đó vang lên: “Thiếu niên bên cạnh ngươi tên là gì?”  

Sở Thiên quay lại nhìn Diệp Trần, sau đó nói: “Hắn tên là Diệp Trần”.  

Giọng nói đó im lặng một lúc rồi nói: “Ò!”  

Thế thôi!  

Sở Thiên sửng sốt.  

Giọng nói đó lại nói: “Người mà chủ nhân bút Đại Đạo chọn… cho ngươi một lời khuyên… ta cảnh cáo các ngươi đừng có ở đây, nếu không chết thế nào cũng không biết đấy”.  

Nghe thế Sở Thiên nhíu chặt mày: “Tại sao?”  
Bình Luận (0)
Comment