Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1051.1 - Chương 1051.1054

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1051: Cơ Mà Gã Vẫn Chưa Chết!


Một cú chém ra.

Vút!
Có tiếng xé rách vang lên!
Không lâu sau, người đàn ông mặc thanh sam đến, một quyền của gã đánh về phía kiếm của Diệp Huyên.


Trong quyền này ẩn chứa lực đấm cực mạnh.

Ầm!
Hai người vừa chạm vào đã tách nhau ra.

Diệp Huyên và người đàn ông mặc thanh sam bay ngược về phía sau, nhưng trong giây phút Diệp Huyên bay ra thì một kiếm quang đã đâm thẳng vào giữa hàng lông mày của người đàn ông mặc thanh sam.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Chiến Quân cách đó không xa chợt thấp tha thấp thỏm.

Lúc này, người đàn ông mặc thanh sam có lẽ đã chết rồi nhỉ?
Dưới ánh nhìn của đám người Chiến Quân, người đàn ông mặc thanh sam đột nhiên trở nên mờ ảo.

Nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục lại bình thường, nhưng gã lại ngã luôn xuống đất.

Cơ mà gã vẫn chưa chết!
Người đàn ông mặc thanh sam nằm trên đất thở hổn hển, cơ thể gã run lên từng cơn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Kiếm...!nhanh...!quá..."
Vẫn chưa chết!
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám người Chiến Quân tối sầm lại.

Đây là cơ thể bất tử sao?
Giống như nghĩ đến cái gì đó, đám người Chiến Quân nhìn tới tấp về phía Diệp Huyên.

Lúc này, Diệp Huyên cũng nằm trên mặt đất, hắn vẫn còn thở nhưng rất yếu.

Thảm!
Toàn thân Diệp Huyên đều là vết thương, máu tươi đã sớm thấm vào chỗ đất dưới người hắn.


Ở đây bỗng trở nên yên tĩnh.

Thiên Sát và Địa Sát ở bên cạnh cũng không ra tay, hai người cứ nhìn người đàn ông mặc thanh sam đang nằm trên mặt đất như vậy.

Còn đám người Chiến Quân thì nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên.

Sau khoảng nửa khắc, Diệp Huyên trên mặt đất đột nhiên cử động.

Chu Sinh Sinh đi tới cạnh Diệp Huyên, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyên một cái, sau đó bấm tay một cú, chợt đóa hoa tuyết liên trắng tuyền hiện ra trước mặt Diệp Huyên: "Thánh Liên có thể chữa thương nhanh chóng!"
.

1052: Lực Đâm Vô Cùng Mạnh Mẽ!  


Trị thương!  

Lúc này, Diệp Huyên chẳng nghĩ ngợi gì cả, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi!  

Mệt mỏi quá rồi!  

Lần này rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được thế nào là kiệt sức thực sự. Khắp người đều chẳng có nổi chút sức lực để mà nhấc tay lên nữa.  

Có thể nói trận đánh vừa rồi là trận mà hắn được đánh sảng khoái nhất.  

Cảm giác sảng khoái ngập tràn khắp người!  

Qua trận đánh, hắn đã lĩnh ngộ được nhiều thứ, đồng thời cũng phát hiện ra nhiều điểm thiếu sót của bản thân.  

Không đánh một trận hết sức với cao thủ thật sự thì bất kể có tu luyện ra sao cũng chỉ được đến một mức độ nào đó mà thôi.  

Bởi vì học luôn phải đi đôi với hành!  

Nhưng lúc này hắn đã không muốn nghĩ nhiều điều vậy nữa, hắn chỉ muốn an ổn nằm nghỉ thôi!  

Cách đó không xa, Chu Sinh Sinh đi đến trước mặt người đàn ông mặc thanh sam, Thiên Sát và Địa Sát cũng đứng hai bên người đó.  

Chu Sinh Sinh nhìn thoáng qua người đàn ông mặc thanh sam: “Mạc Tà?”  

Người đàn ông mặc thanh sam mỉm cười: “Để ngươi thất vọng rồi, ta không phải Mạc Tà!”  


Chu Sinh Sinh im lặng.  

Một lát sau, Chu Sinh Sinh khẽ nói: “Đáng tiếc!”  

Người đàn ông mặc thanh sam cười nói: “Đáng tiếc không được đánh với hắn ta một trận sao?”  

Chu Sinh Sinh gật đầu:  

Người đàn ông mặc thanh sam cười khẽ: “Ngươi nên cảm thấy may mắn!”  

Chu Sinh Sinh bình tĩnh nói: “Thật sao?”  

Người đàn ông mặc thanh sam cười cười, không nói gì nữa, khẽ nhắm mắt lại.  

Chu Sinh Sinh nhìn về phía Thiên Sát và Địa Sát: “Các ngươi ai lên trước?”  

Thiên Sát đứng dậy.  

Uỳnh!  

Hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra, sau đó lại nhanh chóng lao vào nhau lần nữa…  

Trận đại chiến thứ hai bắt đầu!  


1053: Vậy Cậu Đến Chỉ Bảo Cho Hắn?”  


Ở phía nọ, Diệp Huyên lẳng lặng nằm trên đất, trong đầu hắn toàn là cảnh tượng đánh nhau giữa mình và người đàn ông mặc thanh sam vừa nãy.  

Tại một phía khác – nơi mà mọi người không nhìn thấy được, Bạch tiên sinh cũng đang lặng lẽ đứng trên một phiến lá, sau lưng ông chính là A Quỷ.  

Ánh mắt Bạch tiên sinh chỉ tập trung trên người Diệp Huyên.  

Lúc này, A Quỷ đột nhiên lên tiếng: “Là một nhân tài có thể đào tạo, chẳng qua thanh thế quá lớn, nếu như có thể tem tém lại chút thì sẽ tốt hơn”.  

Bạch tiên sinh cười nói: “Có thể được A Quỷ cậu coi trọng thì cũng khá hiếm hoi rồi!”  

A Quỷ trầm giọng nói: “Lúc trước ta chỉ nghĩ là do vận may của hắn khá tốt, lại sở hữu bảo vật chí tôn kia nên mới có thể được như hiện tại… Nhưng vừa nãy... Trên người kẻ đó xuất hiện cả vẻ liều mạng không sợ chết nên ta thích!”  

Bạch tiên sinh cười nói: “Vậy cậu đến chỉ bảo cho hắn?”  

A Quỷ lắc đầu: “Ta không hợp”.  

Bạch tiên sinh lắc đầu: “Cậu phù hợp.”  

A Quỷ nhìn về phía Bạch tiên sinh. Ông khẽ lên tiếng: “Kiếm đạo của hắn không phải loại lưu hành rộng rãi! Phi kiếm của hắn thích hợp với công việc sát thủ, nhắm vào mục tiêu cố định hơn. Kiếm đạo của hắn có thể kết hợp với sát đạo của ngươi!”  


A Quỷ im lặng.  

Bạch tiên sinh lại nói: “Hắn còn có nhiều chỗ có thể thăng cấp, nhưng chính bản thân hắn lại không phát hiện ra, hoặc nên nói là, những gì hắn nhìn thấy chỉ có hạn, nếu như có cậu hướng dẫn thì hắn sẽ càng mạnh hơn nữa”.  

A Quỷ gật đầu: “Hiểu rồi, nhưng tại sao tiên sinh không đích thân chỉ dạy hắn?”  

Bạch tiên sinh nói khẽ: “Tính tình của hắn và ta không hợp, ta sợ hắn sẽ bị ta đánh chết!”  

A Quỷ: “…”  

Mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, ở cách đó hơn trăm trượng, có một người đàn ông mặc áo trắng đang đứng, tay phải đặt sau lưng, trên người mang theo hơi thở thư sinh nho nhã.  

Bên cạnh người đàn ông đó là một con kỳ lân màu đen đang nằm.  

Nhìn thấy người kia, Chu Sinh Sinh lập tức nhíu mày: “Mạc Tà?”  

Người đàn ông áo trắng không đáp lời Chu Sinh Sinh, hắn ta chỉ ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ở một nơi khác, Bạch tiên sinh khẽ nhíu mày, bởi vì người mà kẻ mặc áo trắng kia đang nhìn chính là ông. 


1054: Chờ Ngươi Tới Đó!


Người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Thiết nghĩ, chắc hẳn các hạ chính là Bạch tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy rồi!”  

Bạch tiên sinh bước lên trước một bước, sau đó ông đã xuất hiện trước mặt của người đàn ông áo trắng kia.  

Bạch tiên sinh liếc qua người đàn ông áo trắng, hàng mày của ông nhanh chóng nhíu chặt lại lần nữa, bởi vì ông nhìn không thấu người đàn ông trước mắt.  

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Nghe đồn năm xưa, Bạch tiên sinh một mình đánh thẳng tới cửa Ma Kha tộc chúng ta, suýt chút nữa đã phá sập. Ta ngưỡng mộ tiên sinh lâu lắm rồi!”  

Bạch tiên sinh hờ hững cất tiếng: “Ngươi chính là Mạc Tà của Ma Kha tộc?”  

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng vậy!”  

Bạch tiên sinh nhìn thoáng qua con kỳ lân đen bên cạnh Mạc Tà. Nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch tiên sinh, trong mắt ngập tràn nét u oán, dường như muốn lao thẳng về phía ông.  

Mạc Tà khẽ vỗ nhẹ lên đầu con kỳ lân, thế là nó lại nằm rạp xuống đất.  

Bạch tiên sinh liếc nhìn Mạc tà với ánh mắt sâu xa: “Hắc kỳ lân chính là yêu thú thượng cổ của dị vực, chủ về sát phạt, không ngờ nó lại nhận ngươi làm chủ nhân!”  

Mạc Tà cười nói: “Ta và nó là bạn bè!”  


Dứt lời, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyên nằm dưới đất cách đó không xa, nói khẽ: “Hắn chính là người giữ bảo vật chí tôn – Diệp Huyên ư?”  

Nói tới đây, hắn ta lại nhìn về phía người đàn ông mặc thanh sam trên đất: “Có thể đánh được một trận với Tả Thanh, quả nhiên khó lường”.  

Bạch tiên sinh nhìn Mạc Tà hồi lâu, cuối cùng, ông cũng xoay người rời khỏi: “Quay về trường thành thôi!”  

Đám người Chiến Quân vội vàng đỡ Diệp Huyên, đi theo sau ông.  

Chu Sinh Sinh có vẻ không cam lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không chống lại lời nói của Bạch tiên sinh.  

Tả Thanh nói khẽ: “Vẫn ổn. Kiếm của kẻ kia nhanh quá!”  

Mạc Tà khẽ gật đầu: “Ngươi cũng không tránh được, tất nhiên là nhanh rồi!”  

Dứt lời, hắn ta lại nhìn Thiên Sát và Địa Sát đang đứng một bên: “Về sau nếu gặp lại kẻ đó, nhớ phải cẩn thật!”  

Cả Thiên Sát lẫn Địa Cát đều gật đầu. 

Bình Luận (0)
Comment