Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11170

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên còn chưa lấy lại tinh thần ở bên cạnh: “Ông trả lời!”  

Nghe vậy, người đàn ông trung niên run rẩy nói: “Cô nương kia… đã nhảy xuống rồi!”  

Nhảy xuống!  

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Hoang Cổ Vực, hắn không chút do dự, lập tức tung người nhảy xuống, kiếm Thanh Huyên đột nhiên biến thành một tia kiếm quang biến mất.  

Xoẹt…  

Đầu của tất cả cường giả Quy Nguyên Tông đều rơi xuống!  

Sau đó, kiếm Thanh Huyên biến thành một tia kiếm quang bay vào trong Hoang Cổ Vực.  

…  

Bên trong Hoang Cổ Vực.  

Diệp Huyên ngự kiếm lao thẳng xuống dưới, mà vực sâu này lại tựa như không có đáy!   

Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt, tay trái cầm kiếm Thanh Huyên, chuẩn bị phát huy khí thế bất cứ lúc nào!  

Sau đó, Diệp Huyên cau mày, vì hắn nhìn thấy một chữ “Đạo” màu vàng ở bên dưới.  

Nhìn thấy chữ này, trong mắt Diệp Huyên loé lên hàn mang, kiếm Thanh Huyên rung động kịch liệt, hắn đang muốn xuất kiếm thì chữ cái kia như cảm nhận được, đột nhiên biến mất!  

Diệp Huyên sửng sốt.  

Hắn không suy nghĩ nhiều mà lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất dưới đáy vực.  

Cuối cùng, không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Huyên cảm nhận được hai chân chạm đất, hắn chậm rãi mở mắt, lúc mở mắt ra, hắn lập tức nhíu mày!  

Lúc này, không ngờ hắn lại ở trên một cánh đồng cỏ, xung quanh núi ôm lấy núi, kéo dài không ngớt, trên đầu là trời xanh mây trắng.  

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau, hắn khẽ nói: “Thế giới dưới lòng đất à?”  

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa không biết có một ông lão nhỏ người xuất hiện từ bao giờ, ông lão cao bằng một đứa trẻ sáu bảy tuổi, tay phải cầm một cây gậy sắt, lúc này, ông ta đang lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, ánh mắt tràn đầy sát khí.  

Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Muốn đánh nhau à?”  

Nghe vậy, ông lão sửng sốt, một khắc sau, ông ta cười đáp: “Phải!”  

Diệp Huyên đột nhiên biến mất!  

Kiếm quang loé lên!  

Con ngươi ông lão co lại, nâng gậy sắt trong tay lên!  

Oanh!  

Kiếm quang nổ tung, ông lão bị chém bay xa mấy nghìn trượng, trong quá tình đó, có mấy ngọn núi lớn ầm ầm vỡ nát.
Bình Luận (0)
Comment