Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1215.1 - Chương 1215.1218

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1215: Tinh Vực Này… Yếu Quá Đi Mất!


Đại thần tầng hai trầm giọng: “Tinh chủ này chạm đến ngưỡng cửa của “Đạo” rồi, sức mạnh của ông ta đã vượt qua cả thế giới này.

Tất cả những hạn chế của thế giới này đều không có tác dụng với ông ta.

Dưới tình huống này, đối với người của thế giới này, ông ta giống như vị thần, bởi vì ông ta vượt ngoài pháp tắc, không bị hạn chế bởi bất kỳ pháp tắc nào của đất trời”.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn Đế Hình trên tinh không.


Lúc này, luồng ánh sáng lạnh kia đã đến đỉnh đầu Đế Hình.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Đế Hình khẽ nâng tay phải lên.

Chính một cái vung tay này thôi mà luồng sáng lạnh đó bỗng chốc như làn khói nhẹ, lập tức bay theo làn gió.

Nhìn thấy như vậy, Tinh chủ kia ở trên không lập tức nheo mắt, sâu nơi đáy mắt có chút nghiêm trọng.

Cao thủ vừa ra tay thì đã biết có hay không, ông ta biết, bản thân đã hơi xem thường Đế Hình trước mặt này.

Bên dưới, Đế Hình ngẩng đầu nhìn Tinh chủ, lắc đầu nói: “Đúng là thấp kém…”
Vừa dứt lời, chân phải hắn ta khẽ giẫm xuống.

Thái độ hết sức bình tĩnh!
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người trong sân đều biến sắc.

Bởi vì ở trong tinh không kia, cơ thể rất nhiều người đột nhiên dần trở nên mờ ảo, có thể nói, ngoại trừ Tinh chủ kia thì thân thể tất cả mọi người bên cạnh ông ta đều bắt đầu mờ dần.

Thấy cảnh tượng đó, mọi người trong sân đều ngây người.

Kể cả vị Tinh chủ kia.

Rất nhanh sau đó, hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết vang lên, các cao thủ như phát điên bỏ chạy vào nơi sâu thẳm tinh không…
Sau vài giây, trên tinh không đã trở nên trống rỗng chỉ còn lại mỗi mình Tinh chủ.

Mà lúc này Đế Hình đã đi đến trước mặt đối phương.


Tinh chủ nhìn Đế Hình chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi là người nào!”
Đế Hình cười nói: “Một người bị lịch sử lãng quên!”
Tinh chủ bước lên phía trước một bước, ông ta dùng tay chụp lấy Đế Hình từ xa.

Với cú chụp này, không gian xung quanh Đế Hình trực tiếp bị phá vỡ huỷ diệt với tốc độ vô cùng nhanh.

Mà trong tầm mắt của mọi người thì chỉ nhìn thấy không gian xung quanh Đế Hình đột ngột bùng cháy.

Cứ như vậy, không biết duy trì qua bao lâu, ngọn lửa đó từ từ biến mất, mà Đế Hình vẫn đứng đó như cũ, không bị ảnh hưởng gì!
Tinh chủ dữ tợn nói: “Chưa từng nghe đến!”
.

1216: Cô Gái Váy Trắng Có Đến Không?  


Mọi người trong sân đều ngây ngốc!  

Đây là giết trong phút mốt sao?  

Diệp Huyên cũng sửng sốt, Tinh chủ mạnh như thế mà lại bị giết trong phút mốt?  

Đại thần tầng hai đứng bên cạnh Diệp Huyên khẽ nói: “Bây giờ đã hiểu chưa? Cao thủ bên ngoài và cao thủ bên trong, không cùng cấp bậc…”  

Diệp Huyên: “…”  

Trong tinh không, Đế Hình liếc mắt nhìn đầu người trong tay, lắc đầu, tay khẽ nắm chặt.  

Ầm!  

Đầu người đó lập tức hoá thành hư vô.  

Đế Hình nhìn về nơi sâu thẳm tinh không: “Bản thể muốn đến sao?”  

Bản thể!  

Tinh chủ này cũng không phải bản thể mà chỉ là phân thân!  

Sâu trong tinh không xa xôi, không có bất kỳ phản hồi nào.  

Đế Hình lắc đầu: “Chẳng thú vị gì cả!”  


Nói rồi hắn quay người nhìn mấy người Diệp Huyên phía dưới, nói đúng hơn là ánh mắt hắn nhìn về Diệp Huyên.  

Trong chớp mắt, Đế Hình đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.  

Diệp Huyên trầm mặc.  

Đế Hình nhìn Diệp Huyên: “Tháp này đã nhốt ta sáu mươi bảy ngàn năm, sáu mươi bảy nghìn năm đấy! Ngươi có biết đó là cảm giác gì không?”   . truyện teen hay

Diệp Huyên nghĩ một lúc, sau đó nói: “Là rất khó chịu, thế nhưng hình như không liên quan gì đến ta đúng không?”  

Đế Hình nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là chủ tháp!”  

Diệp Huyên nói: “Người nhốt ngươi cũng chẳng phải ta, nếu như ngươi muốn báo thù thì nên đi tìm người chủ ban đầu”.  

Đế Hình lắc đầu: “Đánh không lại!”  

Diệp Huyên: “…”  

Mà nếu như cô gái váy trắng không xuất hiện thì bây giờ hắn chắc chắn phải chết.  

Nghĩ đến đây, đột nhiên Diệp Huyên thúc giục tháp Giới Ngục, nhưng khi tháp Giới Ngục vừa xuất hiện thì lập tức quay lại trong cơ thể hắn.  

Diệp Huyên nhìn Đế Hình, Đế Hình lắc đầu: “Muốn liều chết một trận sao? Không, ngươi quá yếu! Cũng không đúng, nên nói là ngươi quá non trẻ!”  

Vừa dứt lời, hắn ta khẽ vươn tay phải về phía Diệp Huyên. 


1217: Kiếm Trấn Hồn!  


Vừa bị đè ép xuống, sắc mặt Diệp Huyên đột nhiên thay đổi, lúc này hắn thật sự cảm nhận được cảm giác chết chóc.  

Hắn cảm nhận thân thể mình như muốn vỡ nát.  

Ngay lúc này, đại thần tầng hai kéo Diệp Huyên về phía sau, nàng ta đánh về phía Đế Hình.  

Đế Hình lắc đầu, sau đó vung tay lên.  

Ầm!  

Đại thần tầng hai lập tức bay ra, nơi mà nàng ta lướt qua đều bị phá huỷ, trở thành một mảng tối đen, hơn nữa pháp tắc trời đất này lại không thể tu sửa được không gian.  

Tay Đế Hình rơi về phía Diệp Huyên, đột nhiên Vị Ương Thiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Đế Hình lắc đầu: “Đám giun dế…”  

Vừa dứt lời hắn ta đánh mạnh một chưởng!  

Sắc mặt Vị Ương Thiên thay đổi, hai tay đỡ mạnh về phía trước.  

Ầm!  

Cả người Vị Ương Thiên lập tức bay ra ngoài cả vạn trượng, Vị Ương Thiên vừa dừng lại, hai cánh tay nàng ta lập tức biến thành hư vô.  


Đế Hình nhìn Vị Ương Thiên, khẽ nói: “Tiếp được một chiêu của ta mà không chết, miễn cưỡng chút thì năng lực ngươi cũng được, đáng tiếc, trong mắt bản Đế đây cũng vẫn là đám giun dế!”  

Nói xong hắn ta nhìn sang Diệp Huyên: “Vốn là muốn đợi chủ nhân của kiếm trên đỉnh tháp, nhưng bây giờ xem ra đối phương sẽ không xuất hiện rồi!”  

Nói đến đây, hắn ta lắc đầu: “Đáng tiếc thật, mất chút hứng thú rồi!”  

Nói xong, hắn ta nhìn mọi người ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Các người thật sự quá yếu… Ngày đầu tiên bản Đế đi ra, thôi, cứ dùng các người để tế trời vậy!”  

Nói dứt lời, hai tay hắn ta làm một động tác giả, trong phút chốc, toàn bộ tinh vực Vị Ương bắt đầu chấn động kịch liệt, rất nhiều chỗ bắt đầu nứt toác ra.  

Hắn ta muốn huỷ diệt toàn bộ tinh vực Vị Ương Tinh!  

Kiếm này vừa chém xuống thì Đế Hình bỗng dừng lại, nhưng hắn ta lại không hề hấn gì, bởi vì hai ngón tay hắn đã kẹp giữ lấy kiếm Trấn Hồn.  

Vẻ mặt Diệp Huyên rất khó tin: “Hồn phách ngươi…”  

Đế Hình khẽ nói: “Kiếm thì miễn cưỡng cũng được, kiếm kỹ không tệ… Tiếc là ngươi quá yếu, linh hồn của bản Đế đã bất tử bất diệt từ lâu, há nào lại bị một kiếm này mà phân hồn sao?”  

Vừa nói hết, ngón tay hắn ta khẽ động. 


1218: Kiếm Của Ngươi?


Ầm!  

Kiếm Trấn Hồn bị vỡ nứt thành từng mảnh nhỏ từ từ rơi xuống từ không trung.  

Lúc này, một giọng nói yếu ớt từ trong đầu Diệp Huyên vang lên: “Tiểu chủ… Thật ra, người không hề tệ chút nào, Tiểu Hồn không hề hối hận đi theo Tiểu chủ… Bảo trọng…”  

Diệp Huyên như hoá đá tại chỗ.  

Đế Hình cười nhẹ: “Tuyệt vọng sao? Bản Đế thích nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi!”  

Dứt lời, hắn ta đang muốn ra tay thì ngay lúc đó…  

Vù!  

Một âm thanh của kiếm đột nhiên vang lên từ trong người Diệp Huyên.  

Đột nhiên một thanh kiếm bay ra từ đỉnh tháp, thanh kiếm bay lên trời cao thẳng vào trong tinh không, sau đó vững vàng rơi vào trong bàn tay.  

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung, nơi đó là một vị kiếm tu mặc trường bào trắng như mây.  

Đế Hình xoay người nhìn kiếm tu, cười nhẹ: “Đến rồi sao? Hy vọng ngươi không quá yếu!”  


Đến rồi!  

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, vị kiếm tu đang yên lặng đứng đó, người đó đang nhìn thanh kiếm trước mặt, ánh mắt có chút vui mừng.  

Bên dưới, đại thần tầng hai cũng đang nhìn vị kiếm tu, ánh mắt nàng ta có phần căng thẳng.  

Bởi vì nàng ta không hề biết kiếm tu này!  

Nhưng nàng ta biết rằng, vị kiếm tu này có lẽ chính là chủ nhân của một trong ba thanh kiếm trên đỉnh tháp.  

Đế Hình đi về phía kiếm tu, trên mặt hắn ta là nụ cười sáng lạn.  

Đối với cao thủ mà nói, điều đáng sợ nhất chính là đối thủ không đủ mạnh!  

Trong không trung, kiếm tu nhẹ nhàng chạm vào thanh kiếm trước mặt, khẽ nói: “Xa cách đã nhiều năm rồi nhỉ!”  

Nói rồi hắn ta lắc đầu khẽ cười: “Khá thú vị!”  

de-nhat-kiem-than-1218-0

Bình Luận (0)
Comment