Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1319.1 - Chương 1319.1322

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1319: Vẫn Mong Tiền Bối Đồng Ý!”


Bất bại thì sẽ không biết được khuyết điểm của mình!
Lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên nói: “Bổn vương đi đánh nhau đây!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.

Mà lúc này, Diệp Huyên vội vã hỏi: “Đám người Linh Nhi đâu rồi?”
Liên Vạn Lý không quay đầu lại: “Họ đang bận, tạm thời không thể đến được! Đợi đến khi bên ngươi xử lý ổn thỏa rồi thì đến Võ Viện tìm bọn họ!”

Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất ở tận phía xa xa.

Võ Viện!
Diệp Huyên khẽ gật đầu, mà chính lúc này ông lão ở gần đó đột nhiên nói: “Bây giờ cậu đã gia nhập Kiếm Tông, tốt nhất đừng đến Võ Viện!”
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, nói với giọng khó hiểu: “Sao vậy?”
Ông lão nhẹ nhàng nói: “Cậu đến Võ Viện chính là muốn ăn đòn đấy!”
Diệp Huyên hơi nhíu mày lại: “Kiếm Tông có mối quan hệ đối địch với Võ Viện?”
Ông lão lắc đầu: “Cũng không hẳn là đối địch, nhưng vẫn có cạnh tranh.

Rất nhiều năm trước là cạnh tranh lành mạnh, nhưng dần dần đã hơi biến chất rồi! Dù sao thì hội Giáp Hà Nhai của Võ Viện cũng cảm thấy kiếm tu của chúng ta không bằng bọn họ, còn phía chúng ta lại cảm thấy bọn họ không bằng kiếm tu của chúng ta...!Hai bên năm nào cũng có một trận đấu lớn, dần dần, mối quan hệ giữa hai bên càng ngày càng tệ”.

Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.

Linh Nhi và An Lan Tú đều ở Võ Viện, Liên Vạn Lý cũng ở Võ Viện, có phải bản thân mình phải đến Võ Viện không?.

Ngôn Tình Tổng Tài
Dường như biết Diệp Huyên đang nghĩ gì, ông lão ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cậu nhóc này, cậu sẽ không định đến Võ Viện đấy chứ?”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Em gái ta ở Võ Viện, với lại bạn bè ta cũng ở đó!”
Nói đến đây, hắn quyết định đi tới Võ Viện!
Hắn cũng không muốn sau này mình và em gái với cả đám người An Lan Tú sẽ trở thành thù địch!
Kiếm kiếc gì chứ, em gái là to nhất!
Đến Võ Viện!
Đúng lúc này, ông lão đó đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Trong lòng Diệp Huyên chợt cảm thấy kinh ngạc, tốc độ của ông lão này nhanh thật!
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Bây giờ cậu là người của Kiếm Tông!”
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, ta vẫn chưa gia nhập Kiếm Tông mà nhỉ?”
Ông lão đột nhiên vỗ vào vai Diệp Huyên, chỗ bả vai hắn hiện lên một dấu ấn màu đen nho nhỏ: Kiếm!

Ông lão nhẹ giọng nói: “Bây giờ cậu đã là người của Kiếm Tông rồi!”
Gương mặt Diệp Huyên tối sầm lại: “Tiền bối, ông làm như thế này là cưỡng ép ta sao?”
Ông lão lạnh lùng nói: “Sao nào, gia nhập Kiếm Tông ta còn thiệt thòi cho cậu hay sao?”
Diệp Huyên nói: “Cũng không phải, chỉ là em gái ta ở Võ Viện, vì vậy ta muốn tới Võ Viện, vẫn mong tiền bối đồng ý!”
Ông lão lắc đầu: “Bây giờ cậu đã là người của Kiếm Tông.

Nếu như cậu đến Võ Viện, bọn họ không chỉ không tiếp nhận cậu, trái lại còn xem thường cậu! Tự cậu ngẫm lại đi!”
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, ông lão lại nói: “Cậu cứ yên tâm đi! Kiếm Tông sẽ không bạc đãi cậu!”
Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tiền bối, nếu như ta muốn đi, e là ông cũng không thể cản được ta!”.

Chương 1320


Ông lão khẽ nói: “Thật sao?”  

Diệp Huyên nở nụ cười, ngay sau đó, người hắn biến mất ngay tại chỗ.  

Trong khoảnh khắc Diệp Huyên biến mất, chân phải của ông lão giẫm nhẹ xuống một cái, một cái cành gỗ trước mặt ông ta đột nhiên hóa thành một đường ánh kiếm vụt bay ra xa mấy trăm trượng.  

Ầm!  

Một tiếng ầm bất chợt vang lên, ngay sau đó, một bóng người từ trong không trung ngã thẳng xuống dưới.  

Chính là Diệp Huyên!  

Diệp Huyên quay người nhìn về phía ông lão, trên đỉnh núi, ông lão bước về phía trước một bước, bước chân này vừa đặt xuống, cả người ông ta đã đến trước mặt Diệp Huyên.  

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm trọng.  

Lão già này quả thật không phải là người bình thường!  

Ông lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Xuất kiếm?”  

Diệp Huyên gật đầu, ngay sau đó, hai đường ánh kiếm chém thẳng về phía ông lão.  

Nhưng hai đường ánh kiếm này vừa đến trước mặt ông lão thì dừng lại. Bởi vì hai ngón tay của ông lão đã kẹp lấy hai thanh kiếm khí này!  


Trong lòng Diệp Huyên chợt cảm thấy run sợ, ông lão này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!  

Ngón tay của ông lão nhẹ nhàng kẹp lại, hai đường ánh kiếm vỡ vụn ầm ầm.  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thực lực của tiền bối thật phi thường!”  

Ông lão nói khẽ: “Nào, tiếp tục đi!”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta đánh không lại ông!”  

Thực lực của ông lão trước mắt chắc chắn còn cao hơn cả hình nhân gỗ trong cơ thể hắn.  

Đối phương có thể dùng ngón tay kẹp lấy phi kiếm của hắn...  

Thực lực này đã nghiền ép hắn rồi!  

Ông lão liếc nhìn Diệp Huyên một cách lạnh lùng: “Người trẻ tuổi có tý thực lực đã kiêu ngạo, không biết lượng sức mình!”  

Diệp Huyên gật đầu liên tục: “Đúng đúng, ông nói cái gì cũng đúng!”  

Ông lão cười khẩy: “Nhìn cậu như thế này, có phải là không phục?” 


1321: Kết Hợp Ảo Cảnh Với Kiếm Đạo...” 


Diệp Huyên suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Cũng không phải là cực kỳ không phục!”  

Ông lão giận quá hóa cười: “Đến đây, lần này lão phu chấp cậu một tay. Nếu như cậu có thể làm cho lão phu lùi nửa bước, lão phu sẽ bái cậu làm sư phụ!”  

Nửa bước!  

Diệp Huyên đột nhiên chém về phía trước.  

Ông lão cười khẩy, phất tay áo một cái.  

Cái phất tay này khiến đường ánh kiếm đó của Diệp Huyên lập tức vỡ vụn, nhưng đúng vào lúc này, hai đường ánh kiếm bất thình lình lướt qua hai bên người ông lão.  

Mặt ông lão không chút cảm xúc, tay phải vung sang hai bên, trong chớp mắt hai đường ánh kiếm trực tiếp vỡ nát!  

Ông ta nhìn Diệp Huyên, đang định nói gì đó thì đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi: “Ảo cảnh!”  

Vừa dứt lời, chân phải của ông ta nhẹ nhàng giậm xuống, một dải ánh kiếm tóe lên từ dưới chân ông ta.  

Ầm!  

Nơi đây chợt vang lên tiếng nổ vang dội, trước mặt ông ta, một đường ánh kiếm cứ âm thầm mà vỡ vụn!  

Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên cách đó không xa, đang định nói thì sắc mặt ông ta lại thay đổi lần nữa: “Vẫn là ảo cảnh!”  


Vừa dứt lời, tay ông ta cũng nhẹ nhàng vạch ra một đường.  

Xì!  

Không gian trước mặt ông ta lập tức bị xé rách, nhưng trong giây lát không gian đó lại khôi phục lại!  

Ông lão nhìn bốn phía xung quanh, hơi cau mày lại: “Vẫn là ảo cảnh.”  

Nói xong, ông ta lùi về sau một bước. Vừa lùi một bước thì một đường ánh kiếm lặng lẽ xuất hiện.  

Ông lão giơ tay đánh ra một chưởng.  

Ầm ầm!  

Không gian xung quanh đột nhiên sụp đổ! Nhưng trong phút chốc lại khôi phục như bình thường!  

Ông lão ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, lúc này khóe miệng Diệp Huyên đã từ từ chảy ra một vệt máu tươi.  

Vẻ mặt của Diệp Huyên vô cùng nghiêm nghị!  

de-nhat-kiem-than-1321-0


Chương 1322


Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tại sao tiền bối phát hiện ra đây là ba tầng ảo cảnh?”  

Ông lão lạnh lùng nói: “Lão phu là kiếm tu, nếu như bị ảo cảnh mê hoặc, vậy còn tính gì là kiếm tu nữa?”  

Kiếm tu!  

Diệp Huyên gượng cười, thật sự kiếm tu bình thường đạt đến Tâm Cảnh, Thông Minh Cảnh, đương nhiên sẽ khắc chế ảo cảnh!  

Không đúng!  

Dường như Diệp Huyên nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn về phía ông lão: “Tiền bối, ông nói thật đi, ở Kiếm Tông này có thể có bao nhiêu người coi thường ảo cảnh của ta?”  

Ông lão trầm ngâm một lát rồi nói: “Không quá bốn người!”  

Không quá bốn người!  

Nghe thấy vậy, trong lòng Diệp Huyên cũng được thả lỏng. Nếu như kiếu tu đều có thể phá vỡ mộng cảnh này, vậy thì đạo tắc Mộng chẳng phải là quá mất giá rồi sao!  

Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Phi kiếm của cậu cộng với ảo cảnh của cậu...”  

Diệp Huyên vội vàng nói: “Có phải rất tuyệt không?”  

Ông lão không chút cảm xúc: “Rất tệ!”  


Vẻ mặt của Diệp Huyên cứng ngắc lại.  

Ông lão lạnh lùng nói: “Không phục sao?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Không phục!”  

Ông lão nói: “Cậu biết kém ở đâu không?”  

Diệp Huyên lắc đầu.  

Ông lão nói: “Kém ở kiếm của cậu!”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vẫn mong tiền bối chỉ giáo!”  

Ông lão đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Sức mạnh và tốc độ của thanh kiếm dường như đã đạt đến cực hạn hiện tại của cậu. Không thể không nói, điều này khiến ta rất bất ngờ! Nhưng cậu quá chú trọng đến sức mạnh và tốc độ, trái lại đã bỏ quên một thứ quan trọng nhất!”  

Diệp Huyên hỏi: “Là gì?”  

Ông lão nhẹ nhàng nói: “Ý cảnh!”  

Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Tốc độ và sức mạnh của ta chưa chắc đã nhanh hơn cậu. Nhưng ý cảnh của ta cao hơn cậu rất nhiều. Vì vậy, dù tốc độ và sức mạnh của cậu có mạnh đến đâu đi chăng nữa, cũng không đe dọa quá lớn đối với ta! Trừ phi cậu đạt đến một loại sức mạnh tuyệt đối, mà loại đó cũng cần ý cảnh chống đỡ!” 

Bình Luận (0)
Comment