Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1399.1 - Chương 1399.1402

1399: Có Lẽ Tiền Bối Cũng Có Thể Nhỉ”


Việc linh khí của Kiếm Tông đột nhiên biến mất đã lan truyền rất nhanh khắp Thần Võ Thành.

Nhưng không lâu sau lại có một tin khác lấn át chuyện này.

Diệp Huyên trộm mất chí bảo của Kiếm Tông!
Diệp Huyên là ai cơ chứ?
Người trong Thần Võ Thành vẫn khá xa lạ với cái tên này.

Bởi vì Diệp Huyên đến Thần Võ Thành cũng chưa được bao lâu.


Nhưng bây giờ, sau khi thông báo của Kiếm Tông được phát ra, có thể nói người của cả Thần Võ Thành đều cực kỳ khinh bỉ Diệp Huyên.

Trộm đồ của tông môn, hơn nữa còn là một vị kiếm tu, đây không phải là mất mặt bình thường!
Còn rất nhiều học viên của Võ Viện thì cười trên nỗi đau của người khác.

Nói chung, có thể nói Kiếm Tông bây giờ đã đứng ở điểm cao nhất của đạo đức.

Trong một gian phòng cũ nát, Diệp Huyên xếp bằng trên mặt đất, giờ đây sắc mặt hắn đã hơi tái nhợt.

Lúc hắn thôi thúc Thần Vương Tọa trước đó, cơ thể hắn đã có chút không chịu nổi.

Thần Vương Tọa là thần khí cấp Đạo Cảnh duy nhất mà hắn hiện có.

Đến bây giờ hắn vẫn không thể khống chế được hoàn toàn Thần Vương Tọa này.

Không chỉ như vậy, hắn đã quyết định sau này sẽ cố gắng dùng ít đi!
Đúng lúc này, tầng sáu đột nhiên nói: “Cái ghế này của ngươi cũng được đó chứ”.

.

Chap mới luôn có tại { TRUMtruye n.м e }
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tại sao?”
Tầng sáu nói: “Vật này ẩn chứa đạo tắc, mà đạo này vượt qua cả đạo tắc của tinh vực các ngươi”.

Diệp Huyên hiếu kỳ: “Tinh vực này của bọn ta cũng có đạo tắc sao?”
Tầng sáu nói: “Mỗi một thế giới đều có đạo tắc của nó, nếu như không có đạo tắc, thế giới sẽ hỗn loạn.

Ví dụ như ngươi đánh nhau với người khác, phá hỏng không gian, mà không gian tự động khôi phục lại, đó chính là đạo tắc làm ra”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nếu như đạo tắc của thế giới này mất đi, có phải có nghĩa là thế giới này sẽ bị hủy diệt không?”
Tầng sáu nói: “Ngươi muốn làm thế?”
Diệp Huyên lắc đầu.

Hủy diệt thế giới?
Hắn vẫn chưa đến mức điên như thế!

Tầng sáu nói: “Đạo tắc không phải là thứ dễ hủy hoại như thế.

Hiện giờ ít nhất phải có thực thực như tên Tầng năm mới có khả năng hủy hoại được đạo tắc của một thế giới”.

Diệp Huyên cười nói: “Có lẽ tiền bối cũng có thể nhỉ?”
Tầng sáu nói: “Không dám, không dám!”
Diệp Huyên: “...”
Không nói chuyện phiếm với tầng sáu nữa, Diệp Huyên bắt đầu chuyên tâm hấp thu Tiên Tinh.

Sau nửa canh giờ, trước mặt hắn đột nhiên vang lên giọng nói của Bạch Chỉ.

Một lát sau, sắc mặt Diệp Huyên trở nên u ám, bây giờ Kiếm Tông không chỉ muốn giết hắn mà còn đứng trên phương diện chính nghĩa.

.

1400: Ta Có Một Kiến Nghị Nho Nhỏ!”


Tầng sáu nói: “Ta có một kiến nghị nho nhỏ!”  

Diệp Huyên dừng bước: “Tiền bối, mời người nói!”  

Tầng sáu nói: “Rời khỏi nơi đây, mười năm sau trở về, nơi này sẽ không có ai là đối thủ của ngươi nữa”.  

Rời khỏi nơi đây?  

Diệp Huyên lắc đầu.  

Hắn biết mình bây giờ hoàn toàn thuộc thế yếu, nếu rời đi thì chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn cũng biết rõ, một khi hắn rời đi, những người đó sẽ điên cuồng nhắm vào Diệp Linh và đám người Tiểu An.  

Hắn trốn tránh, thì người gặp xui xẻo chính là anh em bạn bè của hắn!  

Tầng sáu lại nói: “Vậy ngươi định chiến đấu đến cùng với bọn họ?”  

Diệp Huyên cười khà khà: “Tiền bối, người có thể ra đây không?”  

Tầng sáu khẽ nói: “Đừng có ý định gì đó với ta! Thân ta còn khó bảo toàn đây này!”  

Diệp Huyên ngây cả người, hắn có chút không hiểu: “Sao người lại nói như vậy?”  

Tầng sáu nói: “Trước khi kiếm tu đó rời đi”.  


Nói đến đây, y đột nhiên không nói nữa.  

Nhưng nghe đến đây, Diệp Huyên đã hiểu rồi.  

Trước khi kiếm tu đó rời đi đã từng ra tay với Tầng sáu!  

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyên lặng lẽ biến mất.  

Lần này, hắn không đến Kiếm Tông mà đến thương hội Thông Bảo. Trong một gian phòng lớn, Bạch Chỉ ngồi trước bàn đọc sách, đang đọc cái gì đó. Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu nhìn về một góc: “Diệp công tử?”  

Diệp Huyên lặng lẽ xuất hiện, sắc mặt hắn có chút nghiêm trọng: “Cô vẫn có thể phát hiện ra ta!”  

Bây giờ hắn ẩn mình trong khí hỗn độn, cho dù là cường giả Đạo Cảnh cũng không thể phát hiện ra hắn. Nhưng hắn vừa đến đây, Bạch Chỉ đã phát hiện ra hắn rồi!  

Bạch Chỉ khẽ mỉm cười: “Diệp công tử đừng kinh ngạc quá, bởi vì ta có chút đặc biệt nên mới có thể cảm nhận được Diệp công tử”.  . truyện teen hay

Diệp Huyên gượng cười: “Vẫn may ta không phải là kẻ địch của Bạch Chỉ cô, nếu không thì ta muốn trốn cũng không có chỗ nào mà trốn!”  

Bạch Chỉ bấm tay một phát, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Diệp Huyên nhìn lướt qua nó, trong nhẫn chứa đồ đó, toàn bộ đều là kiếm thuôc cấp tiên khí.  

Bạch Chỉ đang định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt nàng ta thay đổi: “Không hay rồi, ngươi đi mau đi!”


1401: Tại Sao Bọn Họ Lại Kiêu Ngạo Như Thế?”


Diệp Huyên hơi ngẩn người ra, hắn xoay người định rời khỏi đó thì đúng lúc này, toàn bộ thương hội Thông Bảo đột nhiên nổ tung lên, một luồng sức mạnh cực lớn đánh thẳng vào chỗ Diệp Huyên và Bạch Chỉ!  

Diệp Huyên chợt xuất hiện ở khoảng trời phía trên Bạch Chỉ, ngay sau đó kiếm trong tay hắn đâm thẳng một phát lên trên.  

Vù!  

Tiếng kiếm reo chấn động đến cuối chân trời!  

Ầm!  

Luồng sức mạnh cực lớn đó ầm ầm vỡ tan, nhưng Diệp Huyên cũng trực tiếp ngã xuống đất. Mà đúng lúc này, xung quanh hắn lại xuất hiện sáu lão già.  

Sáu cường giả Đạo Cảnh!  

Bên cạnh Diệp Huyên, Bạch Chỉ nói khẽ: “Xin lỗi, đáng lẽ ta nên nghĩ đến việc bọn họ mai phục ở đây”.  

Diệp Huyên lắc đầu: “Không liên quan đến cô, là ta bất cẩn rồi”.  

Trong không trung, lão già mặc áo bào đen nhìn xuống Diệp Huyên ở phía dưới: “Diệp Huyên, ngươi có thể nhìn thấy, bây giờ xung quanh ngươi có sáu cường giả Đạo Cảnh”.  

Diệp Huyên nhìn lão già mặc áo bào đen, ông ta lại nói: “Sáu người bọn ta cũng không muốn làm tới cùng chuyện này, bọn ta chỉ cần vật chí bảo trên người ngươi. Giao vật chí bảo ta đây, bọn ta lập tức rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không động tới tính mạng của ngươi”.  


Giao vật chí bảo ra!  

Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Mấy người đã quên kết cục của Tinh chủ đó rồi sao? Chuyện của tinh vực Vị Ương, mấy người cũng quên rồi?”  

Nghe thấy vậy, sắc mặt của lão già mặc áo bào đen bỗng trở nên u ám: “Ngươi đang uy hiếp bọn ta sao?”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ nói cho ông biết, bảo vật tuy tốt nhưng sẽ cần mạng!”  

Lão già mặc áo bào đen nói khẽ: “Sáu người bọn ta biết sau lưng ngươi có người, ngươi có thể gọi người sau lưng ngươi ra. Nếu như bọn ta thua, chuyện liên quan đến bảo vật, tất nhiên bọn ta sẽ không nhắc đến nữa!”  

Diệp Huyên đang định nói gì đó thì tầng sáu đột nhiên nói: “Tại sao bọn họ lại kiêu ngạo như thế?”  

Không đợi Diệp Huyên trả lời lại, tầng sáu đã nói: “Rõ ràng bọn họ rất yếu, vì sao phải khiêu chiến với người phía sau ngươi vậy?”  

Diệp Huyên: “...”  

Tầng sáu khẽ thở dài một hơi: “Thật ra cũng có thể hiểu được. Năm đó ta cũng từng làm rất nhiều chuyện không tự lượng sức mình! Giống như lúc gặp phải tòa tháp này, nếu như ta quay người bỏ chạy thì sẽ không rơi vào kết cục như thế này!”  

Diệp Huyên hỏi: “Năm đó tại sao tiền bối không bỏ chạy?” 


1402: Sáu Vị Cao Thủ Đạo Cảnh!


Tầng sáu nhẹ giọng nói: “Lúc đó ta đã là kẻ bất khả chiến bại, một cái tháp rác rưởi thì sao phải sợ chứ? Nhưng mà vừa bắt đầu đánh, ta đã hối hận rồi. Thực ra con người ta rất nhiều lúc phải khiêm tốn một chút, điều này đúng là không sai. Ây da, một trải nghiệm đau khổ biết mấy!”  

Diệp Huyên: “…”  

Lúc này, lão già mặc áo bào đen trên không trung đột nhiên nói: “Diệp Huyên, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không giao bảo vật đó ra thì đừng trách bọn ta không khách khí”.  

Diệp Huyên lặng im không nói.  

Lão già mặc áo bào đen lại nói: “Kiếm Tông sẽ không quan tâ m đến ngươi, Võ Viện cũng sẽ không quan tâ m đến ngươi, ngươi bây giờ là đơn phương độc mã, không có bất kỳ phần thắng nào!”  

“Ai nói vậy?”  

Đúng lúc này, một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến.  

Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, một người con trai chậm rãi bước tới.  

Nhìn thấy người này, Diệp Huyên sững cả người lại.  

Người này chính là Mạc Tà của Ma Kha tộc!  

Mạc Tà đi đến bên cạnh Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Mạc huynh, huynh không cần phải dính vào chuyện này!”  


Mạc Tà nhìn Diệp Huyên: “Không coi ta là bạn bè nữa à?”  

Diệp Huyên nhìn Mạc Tà, hắn cười nói: “Tất nhiên ta coi Mạc huynh là bạn rồi, nhưng mà…”  

Mạc Tà lắc đầu: “Đã là bạn bè thì cần gì phải nói nhiều?”  

Diệp Huyên lặng im không nói.  

Bạn bè!  

Trong lòng Diệp Huyên rất ấm áp, bởi vì Mạc Tà có thể xuất hiện vào thời điểm như này, điều đó có nghĩa là đối phương thật sự xem Diệp Huyên hắn là bạn bè!  

Đạo Cảnh!  

Sáu vị cao thủ Đạo Cảnh!  

Cho dù cộng cả hắn và Mạc Tà thì cũng không có bất kỳ khả năng thắng nào!  

Nhưng Mạc Tà vẫn đứng ra!  

Bình Luận (0)
Comment