Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1970.2 - Chương 1970.1973

1970: “linh Khí Của Vũ Trụ Rất Tốt!”


…Vũ trụ hỗn độn.

Trong một mảnh tinh không, một bia mộ treo lơ lửng ở đó, bia mộ nứt ra từ giữa, bên trong là đường Truyền Tống Không Gian, lối đi sâu không thấy đáy, không thấy điểm cuối.


AdvertisementKhoảng thời gian này, Thần Quốc có phái cao thủ đến hủy diệt bia mộ này, nhưng cũng đành thất bại!Dù là kiếm Thiên Tru cũng không thể phá hoại được bia mộ đó, càng khỏi phải nói tới những bảo vật khác! Vì thế, Thần Quốc cũng bỏ suy nghĩ hủy đi bia mộ này.

Nhưng lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi ra từ trong bia mộ.

Phía sau người đàn ông trung niên còn có hai người thần bí mặc trường bào màu vàng sẫm đi theo.

Chỉ có ba người!Người đàn ông trung niên nhìn một vòng xung quanh, nhẹ giọng nói: “Linh khí của vũ trụ hỗn độn này thật sung túc!”Nói xong, ông ta cười khẽ: “Một chỗ tốt, vừa khéo có thể bù vào phần linh khí bị biến mất ở biên giới phía Bắc của Huyền Hoàng ta”.

Một người thần bí ở phía sau người đàn ông trung niên nói: “Tôn sứ, theo tư liệu, vũ trụ này không đơn giản đâu”.

Người đàn ông trung niên cười: “Sao lại không đơn giản?”Người thần bí nói: “Hình như nơi đây từng xuất hiện cao thủ Vị Tri Cảnh”.


Vị Tri Cảnh!Người đàn ông trung niên híp mắt lại, vẻ mặt dần trở nên nặng nề!Vị Tri Cảnh chính là mạnh đến mức khó thể hình dung!Mà ở đại thế giới Huyền Hoàng, cao thủ đạt đến cấp bậc Vị Tri Cảnh còn chưa tới năm người!Sau một hồi yên tĩnh, người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Có biết đối phương là ai không?”Người thần bí lắc đầu: “Chỉ biết là kiếm tu, hơn nữa hình như không chỉ có một người!”Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Vậy sao nhóm cao thủ kia lại đến thế giới thế này?”Người thần bí lắc đầu: “Không biết, tóm lại cẩn thận một chút vẫn tốt hơn”.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đương nhiên, lần này tới đây, một là vì bảo vật đó, hai là để xem thử linh khí của thế giới này thế nào…”Nói đến đây, ông ta hơi nhếch môi: “Linh khí của vũ trụ rất tốt!”Người thần bí nhắc nhở: “Bảo vật đó!”Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi, đến Thần Võ Thành xem thử!”.

1971: “Đỡ Một Kiếm Của Ngươi Có Gì Khó Chứ!”


Dứt lời, ông ta lập tức biến mất.

Chẳng mấy chốc, ba người đã xuất hiện trên bầu trời của Thần Võ Thành.

Người đàn ông trung niên nhìn xuống Thần Võ Thành, một uy thế mạnh mẽ lập tức vây lấy toàn bộ Thần Võ Thành.

Advertisement

Tất cả mọi người trong Thần Võ Thành đều hoảng sợ!

Người đàn ông trung niên nhìn xuống dưới: “Diệp Huyên có ở đây không?”

Lúc này, một cô gái xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.

Người đó chính là An Lan Tú.

An Lan Tú nhìn người đàn ông trung niên, đang muốn nói chuyện, nhưng lúc này, một người đàn ông xuất hiện bên cạnh nàng.

Người đó chính là Diệp Huyên!

Thấy Diệp Huyên, An Lan Tú hơi sửng sốt, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Về rồi à?”

Diệp Huyên gật đầu: “Để ta giải quyết!”

Nói xong, hắn nhìn người đàn ông trung niên: “Người của đại thế giới Huyền Hoàng?”


Người đàn ông trung niên cười đáp: “Phải! Ngươi từng nghe nói tới chúng ta à?”

Diệp Huyên gật đầu: “Từng nghe nói tới, hình như thế giới của các người rất lợi hại!”

Nói xong, hắn trở tay phải một cái, một thanh kiếm cấp bậc Đạo Cảnh xuất hiện trong tay: “Cao thủ đến từ đại thế giới Huyền Hoàng, ông dám đứng ra đỡ một kiếm của ta không? Nếu có thể đỡ, ta sẽ dâng bảo vật đó lên bằng hai tay!”

Người đàn ông trung niên nhìn kiếm trong tay Diệp Huyên, cười nói: “Đỡ một kiếm của ngươi có gì khó chứ!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Dưới một kiếm này của ta, ông có thể sẽ chết đấy, không đùa đâu!”

Người đàn ông trung niên cười ha ha: “Ngươi? Cả kiếm trong tay ngươi nữa? Tới đi, đừng nói là đỡ một kiếm, dù là mười kiếm ta cũng không ngại”.

Một người thần bí phía sau người đàn ông trung niên đột nhiên nói: “Đừng sơ ý!”

Người đàn ông trung niên cười: “Không sao, một kiếm tu của tiểu thế giới thôi mà, hơn nữa, kiếm cấp bậc Đạo Cảnh không làm ta bị thương được đâu!”

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Đến đi!”

Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhảy tới trước mặt người đàn ông trung niên, chém xuống một kiếm.

Người đàn ông trung niên nâng cánh tay phải lên đỡ lấy, lúc này, ông ta hoàn toàn không xuất toàn lực, chỉ dùng chưa tới năm phần lực!

Mà khi kiếm của Diệp Huyên cách đầu người đàn ông trung niên khoảng mười mấy tấc, kiếm trong tay hắn chợt biến thành kiếm Thiên Tru.


1972: Nhất Kiếm Định Hồn!


Mà gần như cùng lúc đó, sắc mặt người đàn ông cũng thay đổi, nhưng đã muộn rồi.

Một kiếm chém xuống.

Ầm!

Advertisement

Cơ thể người đàn ông trung niên lập tức nứt toác, chỉ còn lại linh hồn, nhưng linh hồn của ông ta đã bị một lực lượng thần bị khóa lại tại chỗ!

Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên dữ tợn: “Ngươi ăn gian!”

Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Ta ăn gian cái gì? Ông đừng có nói lung tung!”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Kiếm đó của ngươi là kiếm gì?”

Diệp Huyên cười: “Thiên Tru!”

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: “Thiên Tru hay đấy, nhưng ngươi cho rằng như vậy là ngươi thắng ư? Cho ngươi biết, dù chỉ còn lại linh hồn, ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi trước mặt ta thôi!”

Dứt lời, linh hồn của ông ta lập tức run rẩy, một lực lượng mạnh mẽ lan ra từ trong linh hồn của ông ta.

Lúc này, Diệp Huyên giơ tay lên chém xuống một kiếm.

Nhất Kiếm Định Hồn!


Trong nháy mắt, linh hồn người đàn ông trung niên lập tức mờ đi.

Lúc này, ông ta thật sự thấy khó tin!

Một kiếm kia tiêu diệt linh hồn của ông ta một cách dễ dàng như thế!

Sao có thể?

Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên đang ngày càng mờ đi: “Ta nói rồi, dưới một kiếm này của ta, ông có thể sẽ chết!”

Người đàn ông trung niên vừa muốn nói gì đó, Diệp Huyên vung tay phải lên, kiếm Trấn Hồn lập tức hấp thu linh hồn.

Diệp Huyên nhìn hai người thần bí còn lại, một người trong đó muốn ra tay, nhưng một người khác lại ngăn cản: “Thân thể của hắn đã Phong Đế, Kiếm Đạo đã thành Thần, chúng ta đấu không lại!”

Diệp Huyên đang muốn ra tay, lúc này, hai người đột nhiên biến mất, tốc độ của bọn họ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tinh không mờ mịt.

Mà Diệp Huyên cũng không bỏ qua cho hai người, hắn giẫm chân phải một cái, người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đuổi theo hai người vào trong tinh không vô tận, hai người đi thẳng vào trong bia mộ, Diệp Huyên vừa muốn đuổi theo, tầng sáu đột nhiên cất lời: “Có phải đắc ý quá rồi không?”

Diệp Huyên vội dừng lại, hắn nhìn về phía bia mộ, cũng may không đi vào, nếu mà đi vào đến thẳng đại thế giới Huyền Hoàng, thì thật sự là đi chịu chết!

Như nhớ đến điều gì, Diệp Huyên nói: “Tiền bối, với thực lực của người, người có thể một tay tiêu diệt đại thế giới Huyền Hoàng gì đó không?”


1973: “Ta Cũng Đâu Có Bảo Vật Đó!”


Ma chủ im lặng một lát rồi nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể không?”

Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Khả năng không cao lắm nhỉ, ha ha…”

Bịch!

Advertisement

Diệp Huyên đột nhiên bay ra ngoài, bay xa khoảng gần nghìn trượng…

Lúc này, tầng sáu đột nhiên nói: “Ngươi phải áp chế lại ma tính của mình, ma tính này sẽ khiến người trở nên càng vô sỉ hơn, cũng sẽ khiến người càng giống như muốn ăn đòn hơn, cho nên ta đánh ngươi là vì tốt cho ngươi, hiểu không?”

Diệp Huyên: “…”

Lúc này, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Thiên Đạo!

Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo, hắn không nói gì, nhưng kiếm Thiên Tru đã xuất hiện trong tay!

Hắn vẫn không quên lúc trước Thiên Đạo này vẫn luôn có ý đồ với mình.

Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi mạnh hơn rồi!”

Diệp Huyên hỏi: “Không được sao?”

Thiên Đạo nhìn hắn, không nói gì.


Diệp Huyên xoay người muốn đi.

Lúc này, Thiên Đạo lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn hắn: “Ngươi nên rời khỏi vũ trụ hỗn độn, đi tới một vũ trụ khác”.

Diệp Huyên thắc mắc: “Tại sao?”

Thiên Đạo nhìn hắn: “Vì trên người ngươi có bảo vật đó, nếu ngươi không đi, chắc chắn người của đại thế giới Huyền Hoàng sẽ đến đây, mà nếu ngươi đi, bọn họ sẽ không chú ý đến vũ trụ hỗn độn nữa”.

Diệp Huyên im lặng.

Thiên Đạo trầm giọng nói: “Diệp Huyên, ngươi ở lại đây sẽ làm hại đến tất cả mọi người của vũ trụ hỗn độn!”

Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Ý của ngươi là muốn ta ra ngoài thu hút hỏa lực đúng không?”

Thiên Đạo im lặng.

Diệp Huyên cười: “Sao ngươi không đi đi?”

Thiên Đạo đáp: “Ta cũng đâu có bảo vật đó!”

Diệp Huyên nói: “Ta có bảo vật thì sao? Ta có bảo vật thì phải đi chịu chết à! Ngươi nói ta liên lụy đến cả vũ trụ hỗn độn, được…”

Nói xong, hắn bấm tay, tháp Giới Ngục xuất hiện trước mặt Thiên Đạo.

Diệp Huyên lại nói: “Ta đưa nó cho ngươi, ngươi đi thu hút hỏa lực giúp ta!”

Bình Luận (0)
Comment