Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 636.6 - Chương 636.638

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

636: Ta Có Thể Rút Không


Không lâu sau, ông lão đi ra từ khu vực kiếm mộ, ôm một cái hộp trong tay.

Ông lão đưa cái hộp đến trước mặt Việt Kỳ, nàng ấy mở ra nhìn thử, bên trong có bốn thanh kiếm!
Toàn bộ đều là bậc Thiên!
Việt Kỳ xoay người đưa hộp cho Diệp Huyên, hỏi: “Đủ chưa?”
Đủ chưa? Nghe thấy lời của Việt Kỳ, khóe mắt ông lão lập tức giật giật.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Chắc là đủ rồi!”
Việt Kỳ xoay người nhìn về phía ông lão: “Thêm một thanh kiếm nữa!”
Ông lão: “…”
Diệp Huyên: “…”

Một lát sau, ông lão lại lấy một thanh kiếm ra.

Cũng là kiếm bậc Thiên!
Vì thế, Diệp Huyên lấy được năm thanh kiếm!
Việt Kỳ cũng không nói gì, xoay người đi thẳng.

Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lát, sau đó nhếch miệng cười: “Sư phụ này thật tốt!”
Lúc này hắn cảm thấy rất ấm áp, vì Việt Kỳ không hỏi hắn cần kiếm này làm gì, là tin tưởng hắn.

Cảm giác được người khác tin tưởng thế này thật sự rất tốt!
Ông lão nhìn Diệp Huyên, sắc mặt hơi khó coi, nhưng không nói gì, xoay người rời đi.

Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên vẫn còn hơi cảm thán.

Hắn không biết vì sao Việt Kỳ có thể lấy được nhiều kiếm bậc Thiên như vậy, nhưng hắn biết nếu không có Việt Kỳ, chắc chắn hắn sẽ không lấy được nhiều kiếm bậc Thiên như vậy.

Lúc này hắn cũng sâu sắc phát hiện vì sao có nhiều người muốn gia nhập vào các thế lực lớn như vậy.

Vì thế lực lớn thật sự có rất nhiều tài nguyên, hơn nữa còn rất tốt.

Nếu hắn vẫn là tán tu, dù hắn có cả chục tỷ linh thạch cự phẩm, nhưng cả chục tỷ này hoàn toàn không mua được thanh kiếm bậc Thiên!
Có tổ chức, có chỗ dựa đúng là tốt!
Một mình cố gắng quá mệt mỏi!

Sau này nên tìm nhiều chỗ dựa hơn!
Diệp Huyên cười hì hì, ôm kiếm xoay người rời đi.

Diệp Huyên trở về phòng của mình ở Vân Kiếm Phong, sau đó tiến vào tháp Giới Ngục.

Hấp thụ!
Trong tháp Giới Ngục, nhìn thấy Diệp Huyên đến, Tiểu Linh Nhi vội vã cất hộp đi, cô bé đề phòng nhìn Diệp Huyên: “Ta không làm gì hết!” Diệp Huyên: “…”
Cho rằng Diệp Huyên không tin, cô bé lại vội nói tiếp: “Thật sự không làm gì hết!”
“Được được!”
Diệp Huyên phất tay một cái: “Ta biết ngươi không làm gì hết, bây giờ ta phải tu luyện, ngươi đừng quấy rầy ta, biết chứ?”
Tiểu Linh Nhi cái hiểu cái không gật đầu.

Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy một thanh kiếm bậc Thiên ra đâm vào ngực mình.

Thấy cảnh này, Tiểu Linh Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, giơ tay che miệng lại, sợ ngây người.

Kiếm bậc Thiên đâm vào người, một năng lượng mạnh mẽ lập tức phát ra từ trong người hắn, một lát sau, người hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu những năng lượng này!
Vô Địch Kiếm Thể!
Hắn nhớ lúc trước cô gái bí ẩn từng nói, công pháp này của hắn nếu tu luyện đến cuối cùng, cơ thể sẽ tựa như một thanh kiếm, còn vạn kiếm bất xâm!
Còn việc lúc nào có thể tu luyện đến cuối cùng, hắn cũng không biết!
Dù sao thì tu luyện trước đã rồi tính!
Tiểu Linh Nhi ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, cô bé bay tới bay lui quanh Diệp Huyên, thỉnh thoảng còn sờ Diệp Huyên một cái, ánh mắt đầy vẻ tò mò.


Như nhớ đến điều gì, cô bé đột nhiên bay đến trên cái hộp trước mặt Diệp Huyên, sau đó hai tay hơi nắm lại, một thanh kiếm chậm rãi bay lên.

Tiếp theo, dưới sự điều khiển của cô bé, thanh kiếm đó nhắm thẳng vào người cô bé.

Lúc thanh kiếm đó sắp cắm xuống, một nguồn sức mạnh đột nhiên bao phủ lấy Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi ngây người, lúc này, một giọng nói vang lên ở tầng thứ nhất: “Ngươi làm gì đấy!”
Giọng nói của đại thần tầng hai!
Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Chơi!”
“Có ai chơi như ngươi hả?”, giọng điệu của đại thần tầng hai hơi nghiêm khắc.

Tiểu Linh Nhi chỉ Diệp Huyên: “Hắn cũng chơi kìa!”
Đại thần tầng hai không còn gì để nói.

Thương Huyền lắc đầu: “Không có! Nhưng theo suy đoán của đệ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ có động tác lớn”.

Trần Bắc Hàn gật đầu: “Huyền Môn và mấy gia tộc thượng giới không tỏ thái độ gì à?”
Thương Huyền cười khổ: “Không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, sao bọn họ có thể ra tay được? Hơn nữa vào thời điểm thế này, tất cả mọi người chỉ ước Thương Kiếm Tông ta đánh nhau chết sống với Liên Minh Hộ Giới, bọn họ ngồi đó ngư ông đắc lợi!”
.


637: Bây Giờ Hắn Có Phải Kiếm Tiên Hay Không?

Thương Huyền gật đầu: “Hiểu rồi, có lẽ Cố sư muội cũng hiểu, gần đây vẫn luôn bận rộn về chuyện này”.  

Trần Bắc Hàn chợt hỏi: “Đại sư huynh đâu?”  

Đại sư huynh!  

Nghe vậy, sắc mặt Thương Huyền và Chiến Thiết ở bên cạnh đều trở nên hơi kỳ lạ.           Thương Huyền cười khổ: “Sau khi đưa Thương Việt và Diệp tiểu tử về tông môn, huynh ấy lại không còn chút tin tức nào cả. Nhưng nếu Thương Kiếm Tông ta xảy ra chuyện, huynh ấy chắc chắn sẽ ra tay”.   

Trần Bắc Hàn gật đầu: “Lần trước huynh ấy đến Yêu Tộc rõ ràng là vì không muốn Thương Việt chết ở đó, sợ Thương Kiếm Tông ta từ đây không người nối nghiệp. Thôi tạm thời đừng quan tâ m đến huynh ấy! Lúc nên xuất hiện, chắc chắn huynh ấy sẽ xuất hiện!”  

Thương Huyền cười nói: “Vậy cũng đúng, bây giờ trận đại chiến của Thương Kiếm Tông ta và Liên Minh Hộ Giới sắp diễn ra, huynh ấy không thể không xuất hiện được!”  

Trần Bắc Hàn nhẹ giọng nói: “Nhưng không biết lần này Liên Minh Hộ Giới sẽ có lá bài tẩy gì… Trận chiến này còn liên quan đến sống còn của Thương Kiếm Tông ta nữa!”  

Nghe vậy, vẻ mặt của Thương Huyền và Chiến Thiết đều trở nên hơi nặng nề.  

Sống còn!  

Trận chiến này, nếu Thương Kiếm Tông thua, không cần Liên Minh Hộ Giới ra tay, những thế lực khác ở Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ nuốt chửng Thương Kiếm Tông!  

Trận chiến này, Thương Kiếm Tông không thể thua!  

Một lát sau, Trần Bắc Hàn trầm giọng nói: “Lúc cần thiết, bảo Diệp Huyên đưa Thương Việt và Nam Cung rời đi, dù số mệnh của chúng ta như thế nào, Thương Kiếm Tông này cũng không thể bị phá hủy như thế được”.  

Thương Huyền gật đầu: “Hiểu rồi!”  

Bất kỳ một thế lực nào cũng sẽ giữ lại một mồi lửa!  


Trần Bắc Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, Thương Huyền và Chiến Thiết thì đứng dậy rời đi.  

Trong điện chỉ còn lại một m ình Trần Bắc Hàn.  

Một lát sau, một người áo đen xuất hiện ở trong điện, người áo đen nhìn Trần Bắc Hàn, lắc đầu.  

Trần Bắc Hàn nhẹ giọng nói: “Thôi, không cần tra nữa! Nếu đã chọn tin tưởng thì chỉ có thể tin tưởng đến cùng thôi”.  

Người áo đen gật đầu, lặng lẽ lùi xuống.  

…  

Vân Kiếm Phong.  

Trong tháp Giới Ngục, Diệp Huyên còn đang điên cuồng hấp thụ, lúc này hắn đã hấp thụ hết ba thanh kiếm bậc Thiên rồi! Bây giờ khí thế trên người hắn càng ngày càng mạnh.   Đọc tiếp tại Tαмliπh247.com nhé!             Mà trong tháp Giới Ngục, có người vui cũng có người buồn.  

Người vui đương nhiên là Tiểu Linh Nhi, mỗi ngày ở đây muốn đi đâu thì đi đó, hơn nữa còn có đồ ăn.  

Người buồn là đại thần tầng hai.  

Vì Diệp Huyên nhiều lần sử dụng tháp Giới Ngục, bây giờ phong ấn của tháp Giới Ngục này càng ngày càng nới lỏng.  

Đáng lý ra nàng ta nên vui vẻ mới phải, vì phong ấn được nới lỏng mới có lợi với nàng ta.  

Nhưng nàng ta hiểu nếu phong ấn trong tháp hoàn toàn biến mất, mấy tên ở tầng trên chắc chắn sẽ gi3t chết Diệp Huyên đầu tiên!  

Một khi gi3t chết hắn, những người còn lại trong tháp cũng không sống nổi!  

Trong tháp chỉ có hai người biết rõ sự tồn tại của cô gái bí ẩn, một là nàng ta, còn có một người khác nữa, nhưng đối phương rất kiêu ngạo, tuyên bố muốn tìm cô gái bí ẩn báo thù. Mà theo nàng ta thấy, đây rõ ràng là chuyện cười!  


Thực lực cô gái bí ẩn thể hiện ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi!  

Hơn nữa theo suy đoán của nàng ta, sở dĩ tháp Giới Ngục rơi vào tình huống này chắc chắn có liên quan với cô gái bí ẩn!  

Thật ra bọn họ đều không biết cô gái bí ẩn đến tháp Giới Ngục từ khi nào, vì lúc bọn họ bị giam, tháp Giới Ngục này không bị hư hao gì cả, phong ấn khi đó có thể khiến bọn họ ngủ say cho đến chết!  

Vì vậy, dù là người trong tháp Giới Ngục cũng không biết rốt cuộc nó đã xảy ra chuyện gì mới trở thành như bây giờ.  

Bọn họ chỉ biết sau khi tỉnh giấc, tháp Giới Ngục bị trọng thương, tan tành, phong ấn bị nới lỏng, hơn nữa còn có chủ nhân, chủ nhân này còn yếu chết đi được!  

Nói đơn giản thì ngoài đại thần tầng hai và người nào đó bên trên bị cô gái bí ẩn trấn áp, những người còn lại hoàn toàn không biết sau lưng Diệp Huyên có một người mạnh như thế!  

Tháp vỡ, Diệp Huyên chết, sau đó chẳng bao lâu nữa, tất cả mọi người sẽ chết cùng nhau!  

Một lát sau, đại thần tầng hai nhìn về phía Diệp Huyên ở tầng thứ nhất, lúc này hơi thở của Diệp Huyên đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.  

Trong tháp, Diệp Huyên hít sâu một hơi, lúc này hắn cảm thấy trong người mình tràn đầy sức mạnh, chẳng những thế, tinh thần lực và thần thức của hắn cũng rất khác trước kia, giống như mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng hơn vậy.  

Hơn nữa hắn cũng có thể cảm nhận được không gian một cách rõ ràng hơn, đồng thời chỉ cần hắn muốn, sẽ có thể tùy ý thay đổi không gian xung quanh bất cứ lúc nào!  

Ngự Pháp Cảnh chân chính!  

Diệp Huyên hơi nhếch môi.  

Bây giờ cuối cùng hắn cũng đạt đến Ngự Pháp Cảnh chân chính rồi!  

Nhưng Diệp Huyên còn có một vấn đề, đó chính là rốt cuộc bây giờ hắn có phải Kiếm Tiên hay không?


638: Một Nửa Kiếm Tiên

Bây giờ chỉ cần hắn muốn là kiếm ý có thể hoà vào thiên địa.  

Nhưng cuối cùng có phải Kiếm Tiên hay không, hắn vẫn chưa biết!  

Sau một lúc yên lặng, Diệp Huyên quyết định đi hỏi Việt Kỳ.  

Nhưng lúc này, giọng nói của đại thần tầng hai chợt vang lên trong đầu hắn: “Cẩn thận người ở tầng bốn!”  

Tầng bốn?  

Diệp Huyên ngẩn ra: “Ý người là?”            Đại thần tầng hai trả lời: “Nó bảo Tiểu Linh Nhi đi rút kiếm!”  

Rút kiếm!  

Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức sa sầm nét mặt.  

Rút kiếm!  

Chắc chắn là rút thanh kiếm trên đỉnh tháp!  

Nếu những thanh kiếm đó bị rút ra, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì!  

Diệp Huyên vội vàng gọi Tiểu Linh Nhi tới trước mặt mình, hắn hỏi rất nghiêm túc: “Tên tầng bốn bảo ngươi đi rút kiếm?”  

Tiểu Linh Nhi ăn một trái linh quả, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, nó bảo kiếm chơi vui lắm”.  

Diệp Huyên nghiêm mặt hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”  

Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên, chớp mắt: “Ta...”  

Nói tới đây, tròng mắt cô bé đảo quanh.  

Nhưng lúc này Diệp Huyên bảo: “Không được nói dối!”  

Tiểu Linh Nhi do dự một hồi, sau đó cười hì hì đáp: “Ta, ta muốn rút ra chơi một lát, sau đó trả lại, có được... không?”  

Diệp Huyên sầm mặt: “Ngươi nghĩ sao?”  


Tiểu Linh Nhi vỗ tay cái độp, mắt sáng rực lên: “Ngươi đồng ý phải không?”  

Mặt mũi Diệp Huyên tràn đầy bối rối, hắn đồng ý rồi sao?  

Lúc này Tiểu Linh Nhi bay thẳng ra ngoài, sau đó trèo lê n đỉnh tháp.  

Diệp Huyên vội vàng kéo cô bé lại, nhìn nhóc tỳ trước mặt mình, Diệp Huyên chẳng biết nói gì hơn, cô bé này hiểu lời nói của hắn theo hướng nào thế?  

Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nói: “Thanh kiếm đó không được rút, biết không?”  

Hắn không biết Tiểu Linh Nhi có thể rút hay không, nhưng lỡ như có thể thì sao? Lỡ như rút ra chắc chắn sẽ có chuyện lớn!  

Nghe thấy lời Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi chớp mắt, hơi tò mò hỏi: “Tại sao không thể vậy?”  

Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Nếu rút sẽ xảy ra chuyện lớn!”  

“Ồ...”  

Tiểu Linh Nhi gật đầu, trông như hiểu mà không hiểu. Thấy Tiểu Linh Nhi gật đầu, Diệp Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này cô bé lại nói: “Hôm nay không thể rút, thế ngày mai có thể rút không?”  

Diệp Huyên nghe mà suýt té xỉu!              Sao cô bé này cứ nghĩ đến việc rút kiếm chứ?  

Cuối cùng Diệp Huyên hoàn toàn bị cô bé này đánh bại!  

Hắn không để ý tới cô bé nữa, chỉ có thể nhờ đại thần tầng hai chú ý cô bé này hơn!  

Đừng để chưa bị Liên Minh Hộ Giới hại chết đã bị cô bé này chơi chết!  

Sau khi rời khỏi tháp Giới Ngục, Diệp Huyên đi đến điện Vân Kiếm.  

Trong nội điện, Việt Kỳ đang nghiên cứu một bộ kiếm kỹ, lông mày nàng ấy khẽ chau lại như đang suy tư điều gì đó.  

Diệp Huyên đang định nói, lúc này Việt Kỳ bỗng lên tiếng: “Có việc?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

“Nói!”  


“Con nghi mình là Kiếm Tiên!”  

“Hửm?”  

Việt Kỳ để quyển trục trong tay xuống, quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Kiếm Tiên?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Chỉ là nghi ngờ... Cũng không xác định!”  

Việt Kỳ bước tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ấy quan sát Diệp Huyên. Diệp Huyên chợt nghĩ, ngay sau đó cả căn phòng tràn ngập kiếm ý Ác Niệm của hắn.  

Việt Kỳ thấy thế thì sững sờ.  

Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Phải Kiếm Tiên không ạ?”  

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên rồi lắc đầu: “Vẫn chưa hoàn toàn, chỉ có thể coi là một nửa!”  

Một nửa!  

Diệp Huyên: “...”  

Lúc này Việt Kỳ đột nhiên hỏi: “Ngự Pháp Cảnh chân chính?”  

Trong mắt nàng ấy có chút không thể tin được.  

Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Tác dụng của năm thanh kiếm đó!”  

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên với ánh mắt sâu xa, nàng ấy nhẹ giọng bảo: “Đánh giá thấp ngươi rồi!”  

Nói xong, nàng ấy kéo tay Diệp Huyên lập tức đi ra khỏi điện Vân Kiếm.  

“Kiếm tâm?”, Diệp Huyên hơi khó hiểu.  

Việt Kỳ giải thích: “Giờ ngươi là kiếm tâm sáng tỏ, nghĩa là Kiếm Đạo Chi Tâm của ngươi đã hoàn mỹ, nhưng muốn trở thành Kiếm Tiên, không chỉ cần kiếm tâm sáng tỏ mà còn cần kiếm tâm thông minh”.  

Kiếm tâm thông minh!  

de-nhat-kiem-than-638-0

Bình Luận (0)
Comment