Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 664.7 - Chương 664.666

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

664: Nhẫn Xiển U!


Kiếm trong mơ!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lập tức sôi trào!
Nếu có một loại kiếm pháp có thể g iết chết đối phương trong giấc mơ… Thì thật sự quá đáng sợ!
Đại thần tầng hai cũng im lặng! Rõ ràng suy nghĩ này của Diệp Huyên hơi hoang đường, nhưng cũng không phải là không thể, phải biết rằng năng lực đặc biệt của đạo tắc thứ hai này chính là như thế, nếu bị Diệp Huyên ngưng tụ thành kiếm… Thật sự có thể trở thành kiếm trong mơ mà Diệp Huyên nói!
Một lát sau, Diệp Huyên hơi bình tĩnh lại.

Hắn cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng, nhưng cũng sẽ có độ khó nhất định!
Trực giác cho hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng đến lúc đó hắn nhất định phải thử xem sao!

Diệp Huyên thôi suy nghĩ, tiếp tục tiến lên.

Trên đường đi, hắn gặp phải rất nhiều thi thể, mà cái chết của những thi thể này đều giống nhau!
Trong đó, hắn còn nhìn thấy thi thể của một cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên nặng nề nói: “Đại thần tầng hai, trước đây những đạo tắc này đều lợi hại như thế sao?” ! Đại thần tầng hai nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy ta có lợi hại không?”
Diệp Huyên vội đáp: “Lợi hại, đương nhiên là lợi hại rồi!”
Nàng ta lạnh lùng nói: “Nhưng trước đây ta cũng không đánh lại nó!”
Nghe vậy, Diệp Huyên thầm rùng mình.

Nói thế, sức mạnh của những đạo tắc này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều!
Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy vấn đề là vì sao sau khi chúng nó đi theo ta đều…”
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn hơi kỳ lạ.

Vì sau khi đi theo hắn, dường như những đạo tắc này không còn lợi hại cho lắm nữa.

Đại thần tầng hai cười khẩy: “Không biết, chúng nó bây giờ cũng giống Tiểu Linh Nhi vậy, hoàn toàn không hiểu rõ thực lực của mình, hơn nữa vì linh trí của chúng nó đã ngủ say, nên sức mạnh của chúng nó hoàn toàn không thể phát ra được, hiểu chưa? Đúng rồi, đạo tắc thứ hai cũng không ngủ say hoàn toàn, ngươi có thể đọ sức với nó thử!”
Diệp Huyên vội vàng lắc đầu, không đọ sức đâu!
Hắn đã hiểu rõ sự đáng sợ của đạo tắc thứ hai rồi, năng lực của nó, dù là hắn cũng thấy rất sợ hãi!

Diệp Huyên không hỏi tiếp nữa, tiếp tục tiến lên.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên phát hiện, e rằng cả Xiển U Tông này đều đã bị tiêu diệt rồi!
Mà kẻ gây ra có lẽ chính là đạo tắc thứ hai này!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên bèn nghĩ đến tháp Giới Ngục!
Cũng không biết rốt cuộc cái tháp này là báu vật gì, chẳng những có thể nhốt nhiều cao thủ như vậy còn có thứ nghịch thiên như thế ở bên trong.

Mà bên trên vẫn còn năm tầng, nói cách khác là còn năm loại đạo tắc nữa, mà năm loại đạo tắc này có dáng vẻ gì đây?
Diệp Huyên thấy hơi tò mò!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, hắn đã đi tới trước một đại điện, hắn đi vào đại điện, trong đại điện vẫn còn một vài người, nhưng đều đã chết hết rồi!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên trước mặt, có một pho tượng đứng sừng sững ở cách đó không xa, là một người đàn ông trung niên, tay phải cầm một thanh trường kiếm, tay trái cầm một cây thước đen.

Rõ ràng đây là tổ sư gia của Xiển U Tông này!
Diệp Huyên hơi lắc đầu, hắn chần chừ một chốc, sau đó đi tới trước pho tượng cúi chào, thầm nghĩ: “Ta và Xiển U Tông không thù không oán, hôm nay đến đây xem như là Diệp Huyên ta chiếm được một món hời lớn, cảm ơn nhiều”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi, mà đúng lúc này, pho tượng đột nhiên nứt ra, sau đó, một quầng sáng trắng bay ra, quầng sáng trắng dần ngưng tụ thành một bóng người, chính là người trên pho tượng kia!
Thấy thế, Diệp Huyên thầm rùng mình, bắt đầu đề phòng.


Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Vì sao lại chào ta?”
Diệp Huyên ngây người, sau đó nghiêm túc đáp: “Một loại kính trọng”.

Người đàn ông trung niên gật đầu, ông ta quan sát Diệp Huyên một lúc, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Bán bộ Kiếm Tiên… Ngự Pháp Cảnh chân chính… Chưa đến hai mươi…”
Dứt lời, trong mắt ông ta lộ vẻ hưng phấn.

Diệp Huyên chần chừ một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ngươi có muốn gia nhập Xiển U Tông của ta không?”
Diệp Huyên khẽ thở dài, hầy, xuất sắc quá cũng không phải chuyện tốt!
“Thế nào?”, người đàn ông trung niên hỏi.

Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta đồng ý với tiền bối”.

.

Chương 665

Cắn nuốt khí thần và tu vi của nhân tinh!

Nghe thấy câu này, mí mắt Diệp Huyên khẽ giật, vội vàng hỏi: “Tiền bối, thứ này có thể cắn nuốt cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính không?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu.

Vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên ỉu xìu, mà lúc này, ông ta chợt nói: “Đừng nói là Ngự Pháp Cảnh chân chính, dù là cao thủ mạnh hơn thế cũng có thể cắn nuốt. Thứ này không phải đồ của Thanh Thương giới, là ta lấy được từ ngoại vực”.

Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người, sau đó thì mừng như điên! Bảo bối! . ngôn tình tổng tài

Đây là một bảo bối tốt đấy!

Người đàn ông trung niên tiếp tục: “Ngoài ra, trong chiếc nhẫn này còn có truyền thừa của Xiển U Tông ta, trong đó có công pháp, võ kỹ, thần thông hàng đầu. Còn của cải dành dụm nghìn năm của Xiển U Tông ta thì đều ở trong các đại điện phía sau, tự ngươi đi lấy đi!”

Nghe câu này, Diệp Huyên hơi ngượng ngùng!

Thật sự chiếm được món hời lớn rồi!

Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói: “Nhưng có một điều kiện!”

Diệp Huyên cười đáp: “Tiền bối cứ nói!” ! Người đàn ông trung niên nhìn hắn: “Sau này nếu ngươi muốn rời khỏi giới này, ta hy vọng ngươi có thể tìm một truyền nhân ở giới này giúp ta, nếu được, thì ta mong Xiển U Tông có thể hiện thế một lần nữa”.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Như thế đã đủ rồi!”

Nói xong, thân thể ông ta dần trở nên mờ ảo.

Diệp Huyên biết đối phương sắp biến mất hoàn toàn rồi. Hắn do dự một lát, sau đó lại cúi người với người đàn ông trung niên một lần nữa.

Cho dù thế nào, lần này hắn cũng chiếm được một món hời lớn từ người ta.


Mà lúc này, người đàn ông trung niên lại nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là người duy nhất còn sống sót của Xiển U Tông”.

Diệp Huyên ngây người, sau đó vội nói: “Tiền bối, người?”

Người đàn ông trung niên cười bảo: “Tu sĩ chúng ta, dưới tình huống bình thường chỉ có hai cách chết, bị người gi3t chết, hoặc hết tuổi thọ mà chết. Ta coi như may mắn, là loại thứ hai, thật ra kết quả đã rất tốt rồi. Nhưng suy cho cùng thì vẫn có hơi không cam lòng! Tu hành nghìn năm, cuối cùng vẫn phải biến thành cát bụi…”

Nói xong, ông ta hoàn toàn biến mất.

Nhẫn Xiển U trong tay Diệp Huyên nhẹ rung lên.

Tuổi thọ!

Diệp Huyên đứng tại chỗ, im lặng.

Hắn nhớ tới cô gái bí ẩn từng nói, rất nhiều tu sĩ sau khi mạnh mẽ, trong mắt chỉ còn đại đạo và trường sinh!

Theo hắn thấy, thật ra chính là sống càng lâu càng muốn sống!

Có thể nói là sống càng lâu càng sợ chết!

Một lát sau, Diệp Huyên lắc đầu, xoay người rời đi.

Lúc ở Thanh Thành, mục tiêu của hắn rất đơn giản, để muội muội trải qua cuộc sống hạnh phúc là được, nhưng bây giờ hắn phát hiện, năng lực càng lớn, dã tâm cũng dần lớn hơn!

Như lúc này, hắn cũng muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng muốn có năng lực mạnh mẽ hủy thiên diệt địa…

Thế là sai sao?

Không, theo hắn thấy, đó cũng không phải là sai.

Nếu ngươi không có lòng muốn phấn đấu thì sẽ chỉ ngày càng tầm thường thôi.


Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Huyên đi tới lầu võ kỹ của Xiển U Tông, ở nơi này, hắn nhìn thấy rất nhiều võ kỹ, trong đó có hơn hai mươi loại võ kỹ bậc Thiên, ngoài ra còn có hơn trăm võ kỹ bậc Địa!

Đáng sợ!

Diệp Huyên hít sâu một hơi, sau đó, hắn đi tới lầu vũ khí của Xiển U Tông.

Lầu vũ khí này có tổng cộng bốn tầng, hắn đi thẳng đến tầng cao nhất, nhìn thấy hai mươi mấy báu vật bậc Thiên.

Trong đó còn có một cây quạt bậc Thiên thượng phẩm, quạt vừa mở ra đã có tia chớp lấp lóe.

Giông tố xuất hiện!

Bậc Thiên thượng phẩm!

Nhưng chỉ có một món này thôi!

Trong hai mươi mấy linh khí bậc Thiên khác thì có ba thanh kiếm!

Lời to rồi!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Diệp Huyên vừa rời đi không lâu, một cái bóng mờ chợt xuất hiện ở vị trí hắn vừa đứng.

Chính là người đàn ông trung niên trong đại điện khi nãy.

Ông ta nhìn bóng lưng Diệp Huyên đi xa, ánh mắt lạnh lẽo dần trở nên dịu dàng.

Một lát sau, ông ta hoàn toàn biến mất.

Trong người Diệp Huyên đã đi xa vang lên tiếng thở dài: “Lại tránh thoát một kiếp… Còn có được nhiều báu vật như vậy… Còn có thiên lý không chứ?”


666: Tinh Vực Của Bọn Họ Quá Xa 

Diệp Huyên đi ra khỏi sơn môn, nhưng hắn phát hiện ông lão kia đã không còn ở đây nữa!  

Đi rồi à?  

Diệp Huyên cau mày, ngẫm nghĩ một lát, hắn khẽ lắc đầu, sau đó rời khỏi bí cảnh dưới lòng đất này.   

Cổ Vu Tộc.  

Diệp Huyên ngồi xếp bằng trong nhà trên cây, lúc này hắn đang rất hưng phấn, của cải của hắn lúc này thật sự quá kinh khủng.  

Số của cải Xiển U Tông để lại đủ cho hắn sử dụng rất lâu.                Đương nhiên nếu không có thực lực, số của cải này cũng sẽ không có người tiêu.  

Nguy hiểm còn chưa giải trừ!  

Tu luyện!  

Sau khi tạm biệt Vị Ương Thiên, Diệp Huyên lập tức trở về Thương Kiếm Tông, mà Thương Kiếm Tông lúc này cũng đang rất cảnh giác, mọi người đều đang sẵn sàng đón địch.  

Trong lòng bọn họ hiểu, Liên Minh Hộ Giới chắc chắn là quay lại một lần nữa.  

Trong tháp Giới Ngục, sau khi đạo tắc thứ hai trở lại tháp Giới Ngục đã được đại thần tầng hai dẫn lên tầng hai, đương nhiên cũng dẫn Tiểu Linh Nhi vào theo.   

Nhưng cũng không lâu lắm, Tiểu Linh Nhi đã chán nản chạy ra, còn đại thần tầng hai thì im hơi lặng tiếng!  

Diệp Huyên cố liên hệ rất nhiều lần nhưng không được, hơn nữa hắn cũng không thể đi vào tầng thứ hai, dù hắn có thể cưỡng chế đi vào, nhưng hắn cũng không làm như thế.  

Vì thế, Diệp Huyên bèn hỏi Tiểu Linh Nhi, cô bé này tỏ vẻ uất ức, nói đại thần tầng hai lấy bảo bối của cô bế đi rồi.  

Rõ ràng chính là đạo tắc thứ hai kia!  !             Diệp Huyên biết, có lẽ chẳng bao lâu nữa đại thần tầng hai sẽ có thể ra ngoài rồi!  

Sau khi an ủi Tiểu Linh Nhi, Diệp Huyên bắt đầu tu luyện.  

Lần này hắn chỉ tu luyện ngộ mà thôi.  

Kiếm kỹ và cảnh giới của hắn lúc này đã không thể nào tăng lên được nữa! Đặc biệt là cảnh giới, tăng lên quá nhanh cũng không phải chuyện tốt!  

Thứ duy nhất còn có thể tăng lên chính là cảnh giới kiếm đạo!  


Kiếm Tiên!  

Nếu có thể trở thành Kiếm Tiên, thì khi đó, dù là cao thủ như Lục tôn chủ, hắn cũng có thể so đấu một trận!  

Ngộ!  

Diệp Huyên xếp bằng ngồi trên đỉnh núi phía sau Vân Kiếm Phong, trông giống như hòa thượng ngồi thiền.  

Mà lần này hắn ngồi hơn mười ngày.  

Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Việt Kỳ và Cố Tiểu Nhàn đều sẽ đến đây, mỗi lần hai người đều sẽ ở lại một hai canh giờ, sau đó lặng lẽ rời đi.  

Ngoài hai người họ, Tông chủ Trần Bắc Hàn cũng từng đến, nhưng cũng không làm phiền Diệp Huyên, ngay cả Kiếm Huyền cũng có tới một lần.  

Thời gian Kiếm Huyền ở lại có hơi lâu, khoảng chừng nửa ngày, lúc đầu, trong mắt y có vẻ lo lắng, nhưng sau cùng lúc rời đi, ánh mắt lại trở thành vui mừng.  

Lâm Tòng Vân cũng có đến thăm Diệp Huyên, nhưng trong mắt y lại tràn đầy sự lo lắng.  

Lần này, nếu cứu binh của Linh Hư Tinh Cung không đến trước, thì chuyện này sẽ phiền phức rồi.  

Một lát sau, Lâm Tòng Vân lắc đầu thở dài, sau đó xoay người rời đi.  

…  

Liên Minh Hộ Giới.  

Ngày đó sau khi đấu một trận với Thương Kiếm Tông, Liên Minh Hộ Giới không còn chút động tĩnh nào nữa, bây giờ núi Hộ Giới cũng cực kỳ yên tĩnh.  

Trong điện, Lục tôn chủ ngồi xếp bằng trên ghế, hai mắt khép hờ, hai tay để trên đầu gối, quanh người gã ta có một dòng khí đang chậm rãi di chuyển.  

Lúc này, Lục tôn chủ đột nhiên mở mắt ra, mọi người ở bên dưới nhìn về phía gã ta, sau một hồi im lặng, Lục tôn chủ nhẹ giọng nói: “Năm ngày, năm ngày sau Chủ thượng sẽ đích thân đến đây”.  

Năm ngày!  

Nghe vậy, người bên dưới lập tức tỏ vẻ vui mừng.  

Năm ngày sau, chính là ngày tận thế của Thương Kiếm Tông!  

…  


Ở một nơi trong tinh không mịt mờ, một chiếc thuyền tinh vân đang di chuyển rất nhanh, tốc độ của nó đã đạt đến mức cao nhất.  

Cuối cùng, không biết đã bao lâu trôi qua, chiếc thuyền tinh vân này dừng lại trước một cung điện trong tinh không.  

Một ông lão bay ra từ trên thuyền, chính là Tần Trấn chạy về từ Thanh Thương giới.  

Sau khi xuống khỏi thuyền tinh vân, Tần Trấn đi thẳng đến tinh điện Linh Hư, ông ta vừa đến cửa điện, một ông lão đã xuất hiện trước mặt ông ta.   

Người đó chính là cung chủ của Linh Hư Tinh Cung, Lâm Hư.  

Tần Trấn cúi người hành lễ: “Cung chủ, tìm thấy rồi!”  

Lâm Hư ngay người, sau đó hỏi: “Ở đâu? Không đúng, vì sao ông không đưa hắn về?”  

Tần Trấn cười khổ: “Không đưa về được, ở tinh vực kia có một thế lực muốn gi3t chết hắn, bây giờ hắn đang rất nguy hiểm!”  

Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Hư lập tức thay đổi: “Là thế lực nào?”  

Tần Trấn lắc đầu: “Một thế lực hạng ba, nhưng chủ nhân của thế lực đó có thực lực khá mạnh, ta và Tòng Vân đều không phải đối thủ”.  

Lâm Hư nặng nề nói: “Ông có nói đến tên của Linh Hư Tinh Cung ta không?”  

Tần Trấn cười khổ: “Có! Người ta hoàn toàn chưa từng nghe nói tới Linh Hư Tinh Cung chúng ta… Tinh vực của bọn họ quá xa…”  

Lâm Hư im lặng một lát, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, lão đột nhiên xoay người, một cô gái đang đứng cách đó không xa.  

Chính là cô gái váy trắng!  

Sắc mặt cô gái váy trắng rất lạnh lẽo, đem lại cho người ta áp lực rất lớn!  

Lâm Hư vội cúi chào: “Tiền bối…”  

Lâm Hư lắc đầu: “Không biết, nhưng theo suy đoán của ta, người này có thể là người của giới kia…”  

Nghe vậy, sắc mặt Tần Trấn hơi thay đổi: “Ngũ Duy giới?”  

Lâm Hư khẽ đáp: “Rất có khả năng!”  

Bình Luận (0)
Comment