Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8237

Diệp Huyên không dám nghĩ nhiều, cũng không dám giấu bài nữa mà bước tới trước. Chỉ trong chớp mắt, khí thế từ chư thiên vạn giới hội tụ lại trên người hắn.  

"Thế" của chư thiên vạn giới đến chỉ trong một suy nghĩ.  

Diệp Huyên búng ngón cái.  

Kiếm ra!  

Đường kiếm này không chỉ hội tụ thế của chư thiên vạn giới mà còn mang theo khí thế và kiếm thế của hắn.  

Tuy không dùng đến Huyết Mạch Chi Lực nhưng "thế" trong nhát chém cũng đạt đến trình độ kinh khủng.  

Kiếm vừa ra, ngoại giới lập tức sụp đổ.  

Kiếm phá không mà đi!  

Người nghịch hành đứng ở xa nheo mắt lại, mở bàn tay phải ra, nhẹ nhàng ấn về trước. Kiếm của Diệp Huyên lập tức chậm dần lại, không những thế mà còn có dấu hiệu bay ngược về.  

Gã ta đang muốn nghịch chuyển kiếm của hắn!  

Lệ khí lóe lên trong mắt, Diệp Huyên lại bước tới trước, một thanh kiếm khác xuất hiện trong vỏ.  

Hắn lại búng ngón cái.  

Rít!  

Tiếng xé rách vang khắp bồn bề khi thanh kiếm một lần nữa phá không lao ra.  

Không dừng lại ở đó, lại một thanh kiếm khác xuất hiện trong vỏ kiếm, một khắc sau cũng lao ra.  

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Diệp Huyên đã phóng ra năm thanh kiếm.  

Chúng tiếp nối nhau chém thẳng về phía người nghịch hành.  

Ầm ầm ầm ầm ầm!  

Đối phương liên tiếp lùi lại tầm năm mươi nghìn trượng, một vệt máu trào ra từ khóe môi khi dừng lại. Mắt gã lóe lên vẻ dữ tợn: “Chư thiên vạn đạo, nghịch chuyển theo ý niệm ta!"  

Gã ta vung tay phải ra, năm thanh kiếm của Diệp Huyên bỗng run lên bần bật, sau đó đồng loạt đâm về phía hắn với hình dạng kỳ quặc vô cùng.  

Lại nghịch chuyển!  

Nhưng lần này thứ bị nghịch chuyển không chỉ là kiếm của Diệp Huyên mà còn cả chư thiên vạn giới đang giúp đỡ hắn.  

Tình huống giống với khi người nghịch hành đối mặt với vận mệnh chi tử.  

Nhưng Diệp Huyên lại không phải vận mệnh chi tử.  

Hắn chỉ nhắm mắt lại. Khi một thanh kiếm nữa xuất hiện trong vỏ, hắn bước ra trước, gầm lên: “Chư thiên vạn đạo, chúng ta đồng sinh cộng tử!"  

Lời vừa dứt...  

Ầm!  

Thân thể Diệp Huyên run lên bần bật khi "thế" ùa vào như những đợt sóng vô cùng vô tận. Chỉ trong chớp mắt, "thế" của bản thân hắn đã đạt đến một mức độ kinh hoàng. Một khắc sau, hắn búng ngón cái.  

Xoẹt!  

Thanh kiếm trong vỏ lần nữa bay ra.  
Bình Luận (0)
Comment