Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 859.9 - Chương 859.862

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 859


Độc Cô Minh thở dài: “Vậy để ta đến nhà họ Cổ đi!”  
Độc Cô Liên gật đầu: “Như thế là tốt nhất!”  

Độc Cô Minh xoay người rời đi.

Trong điện, hai mắt Độc Cô Liên khép hờ, không biết đang nghĩ gì.

Mà trong phủ đệ của nhà họ Độc Cô, mỗi một khắc đều không ngừng có người chết, có thể nói nhà họ Độc Cô bây giờ đã rơi vào khủng hoảng.

Rất nhiều người bắt đầu chạy trốn, đặc biệt là những hạ nhân của nhà họ Độc Cô, đã chạy trốn gần hết rồi.

Việc Độc Cô Liên có thể làm bây giờ chính là chờ đợi, chờ đợi Độc Cô Minh mời cao thủ của nhà họ Cổ tới.


Đúng lúc này, Độc Cô Liên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nơi đó có một cái đầu máu chảy đầm đìa bay vào.

Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Độc Cô Liên giật giật, ông ta vội đứng lên, mà lúc này, lại một cái đầu khác bay vào….

860: Lãi To Rồi!  


Trong phòng, sắc mặt mấy người Độc Cô Liên cực kỳ khó coi.  

Nhưng không ai dám ra ngoài cả.  

Bây giờ sau khi Diệp Huyên mặc bộ trang phục thần cấp kia vào, có thể nói là nhân vật vô địch. Dù là cảnh giới Vô Thượng cũng không phải đối thủ của hắn.  

Mà ở đây không một ai vượt qua cảnh giới Vô Thượng cả.  

Chờ đợi!  

Việc bọn họ có thể làm bây giờ là chờ đợi, chờ đợi cao thủ của nhà họ Cổ đến!  

Diệp Huyên đứng yên trong một góc ở bên ngoài, dù có người đi ngang qua trước mặt hắn cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.  

Khí hỗn độn!  

Diệp Huyên phát hiện nếu hắn trở nên mạnh mẽ, thì khí hỗn động này cũng sẽ thế!  

Bên trong tháp Giới Ngục, Giản Tự Tại chợt cất lời: “Vì sao không đi vào gi3t chết hết bọn họ?”  

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Bên trong có ít nhất sáu cảnh giới Vô Thượng, bây giờ nếu ta đi vào, chắc chắn bọn họ sẽ cá chết lưới rách, khi đó ta lại phải mặc vào trang bị thần cấp kia, sau đó bị phản phệ…”   

Trực giác nói với hắn, kẻ thù của hắn sẽ không chỉ có nhà họ Độc Cô, vì có rất nhiều người mơ ước tháp Giới Ngục. Mà nếu hắn bị phản phệ nữa, rất có thể sẽ không được may mắn như lúc trước.  

Giản Tự Tại nói: “Ngươi cũng biết suy nghĩ đó chứ…”  

Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát, sau đó nói tiếp: “Nói thế nào nhà họ Độc Cô cũng có máu mủ ruột thịt với ngươi, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như thế ư?”  

Diệp Huyên cười khẩy: “Giản cô nương, ngươi nói xem nếu ba mẫu tử ta rơi vào tay bọn họ, chúng ta sẽ có kết cục thế nào?”  

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Chắc chắn sẽ chết không toàn thây!”  

Diệp Huyên cười nói: “Cho nên vì sao ta phải nương tay? Bọn họ không coi ta là người thân, vì sao ta phải coi họ là người thân? Ta cũng đâu có ngốc!”  

Giản Tự Tại cười nói: “Đúng thế, người ta đối xử với ta ra sao, ta sẽ đối xử với người ta như thế!”  

Diệp Huyên chợt cười: “Giản cô nương, hình như gần đây ngươi không muốn ta chết nữa?”  

Giản Tự Tại đáp: “Chưa có cơ hội thôi!”  

Diệp Huyên cười hì hì, không nói gì nữa, hắn xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.  

Vơ vét!  

Bây giờ đám người Độc Cô Liên không dám ra ngoài, có thể nói cả phủ Độc Cô không có ai ngăn được hắn. Mà nhà họ Độc Cô lớn như vậy, sao có thể thiếu báu vật được?  

Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng vơ vét báu vật của nhà họ Độc Cô.  

Diệp Huyên vô cùng hưng phấn.  

Lãi to rồi!  

Lần này hắn có thể nói là lãi to rồi!  

Sau khi vơ vét xong, Diệp Huyên đang muốn lặng lẽ rời đi thì đúng lúc này, ba sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện trên không trung của tòa phủ đệ!  

Khi ba uy thế này xuất hiện, một sức mạnh vô hình lập tức đảo qua mỗi một góc của phủ đệ nhà họ Độc Cô! 


Chương 861


Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, đang muốn lặng lẽ rút lui thì lúc này, nguồn sức mạnh kia đột nhiên quét lên người hắn!  

Nhưng nguồn sức mạnh kia cũng không cảm nhận được hắn!  

Thấy thế, Diệp Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

Lúc này, Giản Tự Tại nói: “Căng thẳng cái gì, dù sao khí hỗn động này cũng là thần vật, sao những người này có thể nhìn ra nó được?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi!”  

Nói xong, hắn lặng lẽ rút lui.  

“Ngươi không giết đám người Độc Cô Liên à?”  

“Giết người có chia nhanh và chậm, ta muốn từ từ giết…”  

“Rõ ràng ngươi biết là đánh không lại nên muốn chạy!”  

“Ta đảm bảo với ngươi, nhà họ Độc Cô chắc chắn sẽ bị diệt vong!”  

“…”   . Được copy tại || T гЦмtгuуen. M E ||

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một ông lão áo bào trắng đi vào.  

Nhìn thấy ông lão áo trắng này, Độc Cô Liên ngồi ở ghế đầu lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta vội đứng lên nghênh đón: “Hóa ra là tiền bối Cổ Hưu! Cảm ơn tiền bối Cổ Hưu đã đến đây giúp đỡ!”  

Ông lão tên Cổ Hưu nhìn mọi người xung quanh, cười nói: “Nhà họ Cổ ta và nhà họ Độc Cô đời đời giao hảo, bây giờ nhà họ Độc Cô gặp nạn, sao nhà họ Cổ ta có thể khoanh tay đứng nhìn được? Bây giờ nhà họ Cổ ta đã phái ba cao thủ đến rồi, có bọn họ trấn thủ, Diệp Huyên kia chắc chắn không dám xuất hiện nữa!”  

Độc Cô Liên trầm giọng nói: “Cổ Hưu tiền bối, Diệp Huyên này thật không đơn giản!”  

Cổ Hưu cười khẽ: “Ta biết, nhưng chỉ cần hắn dám xuất hiện thì hắn chắc chắn phải chết”.  

Độc Cô Liên cười nói: “Như vậy thì tốt…”  

Cổ Hưu cũng cười khẽ, nhưng nụ cười này có hơi kỳ lạ.  

…  

Diệp Huyên trở về Vô Gian Luyện Ngục, vừa đến tầng thứ chín, một bóng người xinh đẹp đã nhào vào lòng hắn.  

Diệp Liên!  

Lúc này Diệp Liên đã tỉnh lại rồi.  

Diệp Liên ôm chặt lấy Diệp Huyên không ngừng khóc. Còn Độc Cô Huyên ở cách đó không xa thì lẳng lặng đứng nhìn hai huynh muội.  

Diệp Huyên nhẹ nhàng vỗ lưng cho Diệp Liên cười nói: “Đừng khóc, có ca ca đây!”  

Diệp Liên không ngừng dụi đầu vào lòng Diệp Huyên, khiến trước ngực Diệp Huyên dính đầy nước mũi…  

Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”  

Độc Cô Huyên giải thích: “Dù nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ đều là một trong ba gia tộc lớn, nhưng thực lực của nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ cách biệt rất lớn. Năm đó, sở dĩ nhà họ Cổ muốn ta vào nhà bọn họ là vì muốn lấy được bảo vật trên người con. Mà bây giờ, bọn họ đã biết bảo vật này ở trong người con, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con”.  

Diệp Huyên hơi ngạc nhiên nói: “Năm đó sao mẫu thân lại có được thứ này?”  

Hắn vẫn luôn rất tò mò về lai lịch của thứ này, mà hắn biết trước đó, bảo vật này vẫn luôn nằm trong tay Độc Cô Huyên. 


862: Có Hơi Thở Mạnh Mẽ!  


Độc Cô Huyên im lặng một lát, sau đó nói: “Ta sẽ nói với con sau, được không?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Được”.  

Độc Cô Huyên đi tới trước mặt Diệp Huyên, bà ấy nhìn hai huynh muội, nhẹ giọng nói: “Rời khỏi Thiên Vực, đi thật xa, có được không?”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Muộn rồi”.  

Đương nhiên hắn biết lựa chọn tốt nhất của mình bây giờ là rời khỏi nơi này, tiếc là hắn biết nếu đưa Diệp Liên và Độc Cô Huyên ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bao vây.  

Bây giờ có quá nhiều người có ý đồ với hắn.  

Dù hắn chạy trốn tới đâu, những thế lực này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.  

Hơn nữa chưa tiêu diệt nhà họ Độc Cô, hắn sẽ không đi đâu hết.  

Độc Cô Huyên nhìn hai huynh muội Diệp Huyên, vẻ mặt hơi phức tạp, trong lòng cực kỳ áy náy. Lúc này, bà ấy rất mong bảo vật này không còn ở trên người Diệp Huyên, nếu như không có nó, có lẽ Diệp Huyên sẽ không xuất chúng như thế, nhưng cũng sẽ không gặp nhiều phiền phức đến vậy.  

Thật ra bản thân bà ấy đã đánh giá thấp giá trị của bảo vật này rồi.  

Lúc này, con yêu thú nhỏ cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: “Nhân loại”.  

Ba mẹ con Diệp Huyên nhìn về phía yêu thú nhỏ, nó nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sư tôn của ngươi vẫn chưa đến à?”  

Diệp Huyên hỏi: “Sao thế?”  


Yêu thú nhỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Mấy ngày qua, ta vẫn luôn suy nghĩ sao nàng ta lại nhận nhân loại làm đệ tử? Đây là chuyện không có khả năng! Hơn nữa nàng ta và ngươi còn không phải người cùng thời đại, vì thế, chắc chắn ngươi không phải đệ tử của nàng ta”.  

Nói xong, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện.  

Sắc mặt Độc Cô Huyên thay đổi, vội vã chắn trước mặt hai huynh muội Diệp Huyên.  

Diệp Huyên kéo Độc Cô Huyên, sau đó đi tới trước mặt còn yêu thú nhỏ này, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có chắc là ta không phải đệ tử của nàng ta chứ?”  

Tiểu yêu thú nói: “Chứng minh cho ta xem!”  

Dứt lời, hơi thở mạnh mẽ kia lập tức bao phủ lấy Diệp Huyên.  

Diệp Huyên thầm nói: “Giản cô nương, giúp đỡ đi!”  

Giản Tự Tại không đáp lại.  

Diệp Huyên sa sầm mặt, xem ra chuyện này chỉ có thể tự mình giải quyết thôi!  

Diệp Huyên đang muốn ra tay, nhưng lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên cất lời: “Trước thần môn, chỉ tay đoạn thần hồn”.  

Có hơi thở mạnh mẽ!  

de-nhat-kiem-than-862-0

Bình Luận (0)
Comment