Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8694

Người nắm giữ thời gian lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Tên của Diệp thiếu, ngươi có thể gọi được sao?”  

Vừa dứt lời cũng chưa kịp thấy ông ta làm gì, thân thể người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên mờ ảo, không những vậy, gần như chỉ trong chớp mắt, người đàn ông trung niên lập tức trở nên già nua héo úa.  

Kinh ngạc!  

Người đàn ông trung niên và ông lão kia lập tức sững sờ!  

Chuyện gì đây?  

Diệp Huyên nhìn người nắm giữ thời gian bên cạnh, trong lòng kinh ngạc không thôi.  

Thời gian trôi mất!  

Đây mới thật sự là thời gian trôi mất!  

Người nắm giữ thời gian này cũng mạnh thật!  

Người đàn ông trung niên kinh sợ nhìn người nắm giữ thời gian: “Ngươi… Ngươi là ai!”  

Vẻ mặt người nắm giữ thời gian vô cảm, ông ta phất tay áo, thoáng chốc, người đàn ông trung niên lập tức biến thành một đống tro tàn, sau đó hoàn toàn biến mất.  

Bị xóa bỏ hoàn toàn!  

Ông lão Thánh Tâm Cảnh kia ở bên cạnh, vẻ mặt kinh sợ nhìn người nắm giữ thời gian, đầu óc trống rỗng!  

Miểu sát Thánh Tâm Cảnh?  

Chuyện này sao có thể?”  

Diệp Huyên bỗng nói: “Tiền bối, ngươi…”  

Người nắm giữ thời gian do dự rồi nói: “Diệp thiếu, thật ra, ta cũng không yếu như vậy! Mấy năm nay, ta cũng chỉ là bị Thiên Mệnh đại lão đánh…”  

Nói chuyện cũng rất uyển chuyển!  

Diệp Huyên theo bản năng hỏi: “Tiền bối, thực lực ngươi kinh khủng như vậy, tại sao không đánh được Thanh Nhi?”  

Chủ nhân thời gian im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Ta cũng muốn biết lắm!”  

Diệp Huyên: “…”  

Người nắm giữ thời gian đột nhiên lại nhìn sang ông lão kia, vẻ mặt ông lão kia thay đổi, quay người chạy trốn, tốc độ ông ta rất nhanh, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời, nhưng sau đó, ông ta lại xuất hiện một cách kỳ lạ ở trước mặt Diệp Huyên và người nắm giữ thời gian, sau đó, thân thể ông ta bắt đầu trở nên hư ảo từng chút một!  

Ông lão kinh sợ vô cùng: “Chuyện này… Sao có thể…”  

Người nắm giữ thời gian khẽ lắc đầu: “Kiến thức hạn hẹp!”  

Nói rồi, ông lão kia đã hoàn toàn bị xóa bỏ!  

Diệp Huyên: “…”  

Người nắm giữ thời gian quay người nhìn Diệp Huyên: “Diệp thiếu, ta phải đi rồi! Có rất nhiều chuyện ta phải đi xử lý!”  

Diệp Huyên do dự rồi nói: “Tiền bối, lần từ biệt này, không biết bao lâu mới có thể gặp lại, ngươi có muốn để lại chút gì làm quà gặp mặt cho ta không?”  
Bình Luận (0)
Comment