Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 890.9 - Chương 890.893

890: Sư Tổ Nhà Họ Cổ!


Cổ Thiên Hành híp hai mắt lại: "Tại hạ bất tài, muốn lĩnh giáo các hạ một chút!"
Khóe miệng Giản Tự Tại hơi cong lên: "Được thôi!"
Vừa dứt lời, cánh tay ngọc ngà của nàng ta cách không chỉ về phía Cổ Thiên Hành.

Chỉ một cái nhấc tay.

Xoẹt xoẹt!
Không gian mấy vạn trượng xung quanh lập tức rạn nứt, như một tấm mạng nhện khổng lồ được giăng ra.


Thời khắc này, sắc mặt của Cổ Thiên Hành và hai người Lê Thiên cách đó không xa đều thay đổi trong chớp mắt.

Nhất là Cổ Thiên Hành, bởi vì ông ta phát hiện, từng tia sức mạnh thần bí đang khóa ông ta lại, giờ phút này, ông ta không thể động đậy được chút nào.

Cổ Thiên Hành kinh hãi nhìn Giản Tự Tại: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là người phương nào!"
Giản Tự Tại cười nói: "Cái gì là Thiên Địa Chi Lực? Cái gì là Chưởng Trung Càn Khôn? Đại Thánh Cảnh như các ngươi đúng là tự đề cao mình quá mức.

Một chữ thôi, kém! Hai chữ nữa, rất kém!"
Vừa dứt lời, tay phải nàng ta khẽ nắm chặt lại.

Ầm!
Thân thể Cổ Thiên Hành lập tức vỡ nát, cùng lúc đó, linh hồn của oong ta cũng bắt đầu hóa hư vô.

Giản Tự Tại đột nhiên quay đầu nhìn hai người Lê Thiên cách đó không xa, Lê Thiên vội vàng nói: "Các hạ, ta..."
Giản Tự Tại lắc đầu, giơ tay vung lên.

Ầm!

Thân thể hai người Lê Thiên lập tức vỡ tan, giống như Cổ Thiên Hành vậy, linh hồn hai người cũng biến thành hư vô, dần dần tan biến.

Lê Thiên nhìn chằm chằm Giản Tự Tại: "Tại sao!"
Giản Tự Tại cười nói: "Đúng là ngươi không ra tay, nhưng nếu cho ngươi cơ hội, ngươi chắc chắn sẽ ra tay, đúng không?"
Lê Thiên nhìn chằm chằm Giản Tự Tại: "Ngươi chính là người bí ẩn sau lưng hắn!"
Giản Tự Tại lắc đầu: "Thật ra trước đó ta cũng mong hắn chết quách đi, nhưng giờ ta đổi ý rồi!"
Lê Thiên hỏi: "Vì sao!"
Giản Tự Tại cười nói: "Nếu lúc trước hắn chọn cách bỏ trốn, từ bỏ muội muội hắn, hắn chắc chắn sẽ chết.

Nhưng hắn đã không làm vậy.

Đại đạo, trường sinh, sống sót...!trong mắt hắn chẳng bằng một muội muội...!Ta thưởng thức hắn, vì vậy, ta cứu hắn một mạng".

Vừa dứt lời, tay ngọc lại khẽ vung lên.

Ầm!
Cách đó không xa, linh hồn của Cổ Thiên và hai người Lê Thiên lập tức vỡ vụn.


Giản Tự Tại quay đầu nhìn hai con cự long phía chân trời, chúng nó hoàn toàn biến sắc, vội vã thối lui.

Giản Tự Tại cười nói: "Đừng căng thẳng, không giết các ngươi!"
Nói xong, nàng ta cúi đầu nhìn xuống, thần thức quét qua, chẳng mấy chốc sau, nàng ta cau mày lại: "Không có ở đây?"
Một lát sau, nàng ta nhấc Diệp Huyên lên định rời đi, mà đúng lúc này, phía dưới đột nhiên rung mạnh lên, ngay sau đó, một hơi thở mạnh mẽ tràn ra từ phía dưới.

Giản Tự Tại dừng lại, nàng cuối đầu nhìn xuống, dưới phủ đệ giờ đã là một đống phế tích, có một ông lão chậm rãi đi ra.

Thể linh hồn!
Trên không, Giản Tự Tại cười khẩy, một khắc sau, tay nàng ta nhẹ vẩy về phía trước.

Ầm!
Luồng hơi thở ông lão phóng ra kia lập tức vỡ tan, cùng lúc đó, một bàn tay bóp lấy cổ ông lão, lão ta hoàn toàn biến sắc: "Người là..."
Lời còn chưa dứt, ông lão ở thể linh hồn lập tức vớ vụn, triệt để hóa thành hư vô..

891: Ta Vẫn Chưa Tìm Được Con Bé!


Phía dưới, hai con cự long nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.  

Mà sau khi hai con cự long rời đi không lâu, từng hơi thở thần bí đột nhiên xuất hiện tại đống phế tích Cổ Thành.  

"Nhà họ Cổ truyền thừa vạn năm, nay lại bị diệt... Chẳng lẽ là Thánh Địa Diệc hoặc Vị Ương ra tay?"  

"Không thể, bọn họ không có lý do gì".  

"Có người nói Diệp Huyên kia đã tới nhà họ Cổ..."  

"Buồn cười, Diệp Huyên kia chẳng qua chỉ là Phá Không Cảnh, hắn làm sao tiêu diệt được nhà họ Cổ?"  

"Bất kể như thế nào, sắp tới Thiên Vực này ê là không thể thái bình được nữa".  

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> "..."  

Nhà họ Cổ bị diệt!  

Chuyện nhà họ Cổ bị diệt chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp Thiên Vực, toàn bộ Thiên Vực đều khiếp sợ.  


Mà rốt cuộc tại sao nhà họ Cổ bị diệt thì chẳng ai biết được.  

...  

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên cảm giác bên tai có người đang gọi hắn.  

Giọng nói hơi quen thuộc!  

Thế nhưng đầu hắn rất mê man, rất buồn ngủ.  

Nhưng như nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên ngồi bật dậy: "Liên Nhi!"  

"Huyên Nhi!"  

Một người phụ nữ ôm lấy Diệp Huyên, ôm rất chặt.  

Người phụ nữ này chính là Độc Cô Huyên.  

Diệp Huyên liếc nhìn bốn phía, lúc này đây hắn đang ở tầng thứ chín của Vô Gian Luyện Ngục.  


Trong góc tường cách đó không xa có một con yêu thú nhỏ đang ngồi xổm, yêu thủ nhỏ nằm rạp, đầu chúi sát xuống đất, giống hệt một con cún nhỏ ngoan ngoãn.  

Trước mặt con yêu thú nhỏ không xa có một cô gái đang đứng.  

Giản Tự Tại!  

Mặc dù Diệp Huyên chưa từng gặp Giản Tự Tại, thế nhưng hắn lại lập tức biết được đây chính là Giản Tự Tại, bởi vì phong ấn tầng thứ tư đã không còn.  

Không chỉ thế, hắn còn cảm giác được phong ấn ở các tầng khác cũng đã buông lỏng.  

Vấn đề rất nghiêm trọng.  

Diệp Huyên lắc đầu: "Giản cô nương, muội muội ta đâu?"  

Giản Tự Tại nói: "Ngày đó ở nhà họ Cổ, ta vẫn chưa tìm được con bé!"  

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, đang định đứng lên thì hắn phát hiện lúc này toàn thân hắn vô lực, căn bản không thể nhúc nhích được.  

Giản Tự Tại chắp tay sau lưng, nàng ta cúi người nhìn Diệp Huyên, cười nói: "Hai tin xấu, muốn nghe cái nào?"


892: La Lý Ba Sách


Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Có gì khác nhau à?"  

Giản Tự Tại dựng thẳng một ngón tay lên, đôi mắt cười híp thành vầng trăng nhỏ: "Thứ nhất, ngươi lại điều động tháp Giới Ngục, phong ấn tầng bốn đã vỡ tan, không chỉ tầng bốn, phong ấn các tầng trên cũng đã buông lỏng, thậm chí có vài tên đã thức tỉnh".  

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Còn gì nữa không?"  

Giản Tự Tại cười nói: "Tin xấu thứ hai chính là gân cốt và kinh mạch của ngươi đã vỡ nát, ngươi bây giờ tuy không chết, nhưng cũng tương tự với một kẻ tàn phế".  

Diệp Huyên nói: "Có thể cứu chữa không?"  

Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Phải nói sao nhỉ, có thể cứu, cũng có thể không, phải xem ngươi đã".  

Diệp Huyên gật gật đầu: "Đã rõ".   <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Giản Tự Tại cười cười, nàng ta quay đầu nhìn con yêu thú nhỏ cách đó không xa, nó lập tức biến sắc, vội vàng chúi thấp người hơn, hai vuốt ôm lấy đầu, không ngừng cầu xin: "Đừng đánh ta..."  

Giản Tự Tại đi tới trước mặt con yêu thú nhỏ, nàng ta quan sát nó một lát rồi nói: "Muốn ra ngoài không?"  

Yêu thú nhỏ ngây người, sau đó gật đầu lia lịa.  

Giản Tự Tại cười nói: "Ra ngoài cũng được, nhưng ngươi phải làm chút chuyện".  

Yêu thú nhỏ không nghĩ ngợi gì mà lập tức gật đầu, nó chỉ biết là, đối mặt với cô gái này, không thể phản kháng.  

Giản Tự Tại ấn lên đầu con yêu thú nhỏ, cười ha ha, sau đó xoay người nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: "Có thể đi không?"  


Diệp Huyên muốn đứng lên nhưng hắn phát hiện, bản thân không đứng lên được.  

Ở bên cạnh, Độc Cô Huyên vội vã muốn dìu hắn, nhưng hắn lại lắc đầu: "Để con tự mình!"  

Nói xong, hắn cắn răng, từng chút một dùng sắc, nhưng chỉ hơi vận sức thôi, toàn thân hắn đã quặn đau, nhưng hắn vẫn cố nhịn mà đứng lên.  

Giản Tự Tại nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: "Đau không?"  

Diệp Huyên gật đầu.  

Giản Tự Tại lại cười: "Sau đó đau hơn, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, theo ta!"  

Nói xong, nàng ta đi đến trước một vách tường, nhìn vách tường trước mặt, khóe miệng nàng ta hơi cong lên, tay ngọc nhẹ nhàng vạch ra một đường.  

Xoẹt!  

Bức tường trước mặt Giản Tự Tại lập tức nứt ra, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong đó: "Người phương nào mà dám xông đến..."  

Giản Tự Tại khẽ nhíu mày: "La Lý Ba Sách!"  

Diệp Huyên được Độc Cô Huyên dìu đi, chậm rãi bước tới, vừa vào trong, một luồng gió lạnh ùa đến, Diệp Huyên không nhịn được rùng mình một cái, toàn thân lạnh đến thấu xương.  

Ở bên kia, con yêu thú nhỏ do dự một lát, sau đó cũng vội vàng theo vào.  

...


893: Ông Nhìn Kỹ Lại Xem


Dưới tầng chín còn có một tầng nữa.  

Không gian trong tầng mười tối đen như mực, bốn phía là gió lạnh thấu xương thổi bên tai, thi thoảng có tiếng r3n rỉ u oán vọng đến khiến người khác sởn tóc gáy.  

Giản Tự Tại đi phía trước bỗng vung tay lên: “Im lặng!"  

Sự yên tĩnh bao phủ bốn phía nhưng chỉ kéo dài trong một thoáng ngắn ngủi, sau đó tiếng than khóc thê lương lại vang lên.  

Con yêu thú nhỏ đánh mắt về bên phải đầy thương hại.  

Chỉ thấy Giản Tự Tại vung tay, tiếng than vãn chớp mắt hóa thành tiếng hét thảm.  

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Độc Cô Huyên đi ở đằng sau, cẩn thận dìu lấy Diệp Huyên đang yếu ớt như một đứa bé mới sinh. Đôi môi bà mím chặt nhưng nước mắt chưa một lần ngưng chảy.  

Không lâu sau đó, bước chân Giản Tự Tại bỗng dừng lại. Phía trước không xa là một đài tế với chiếc ghế dựa màu đen được đặt ở trung tâm, đằng sau là một thanh kiếm dựng đứng dài chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, toàn thân đen nhánh, mũi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.  

Giản Tự Tại bước đến, lên tiếng với một nụ cười: “Minh Vương không xuất hiện là không nể mặt ta sao?"  

"Làm sao dám”.  

Sau một thoáng im lặng, một bóng đen không rõ hình thù đã lặng lẽ ngưng tụ lại trên ghế dựa, ồm ồm phát ra giọng nói.  

Con yêu thú nhỏ vừa nhác thấy cái bóng đã run như cầy sấy, cuống quít thối lui đến góc tường, không thể trốn xa hơn nữa mới thôi.  

Minh Vương cất giọng nhẹ nhàng: “Giản Tự Tại, cô đã biến mất mấy chục nghìn năm rồi”.  


Người được nhắc tên khẽ cười: “Phải. Ngần ấy năm qua đi, hôm nay đã là cảnh còn người mất”.  

"Quả thật. Thần tộc và Minh tộc đều đã không còn”.  

Giản Tự Tại chậm rãi bước lên đàn tế: “Minh Vương, lần này ta đến đây là muốn cùng ông làm một cuộc giao dịch”.  

"Ồ?", Minh Vương thốt lên: “Nguyện nghe kỹ càng”.  

Nàng ta vươn tay chỉ vào Diệp Huyên cách đó không xa: “Ông thấy hắn thế nào?"  

Diệp Huyên: “...”  

Ánh mắt của bóng người đen thẫm đặt lên người hắn, hồi sau mới đáp: “Đây là đệ tử của cô?"  

Thấy Giản Tự Tại lắc đầu, ông ta lại nói: “Cũng phải, người có nhãn lực như cô làm sao lại vừa ý hắn cho được”.  

Diệp Huyên: “...”  

Hắn gật đầu.  

"Vậy ngươi nói thử xem bản thân ngươi có gì đặc biệt?"  

Diệp Huyên thấp giọng hỏi lại: “Chứng minh điều ấy sẽ được lợi sao?"  

"Rất nhiều là khác”, Giản Tự Tại gật đầu: “Thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của ngươi”.

Bình Luận (0)
Comment