Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9211

Trong ánh mắt mọi người, thanh cự kiếm kia từ trong tinh không vụt xuống, sau đó bay đến đỉnh đầu Diệp Huyên, nhưng khiến mọi người bất ngờ chính là, vậy mà Diệp Huyên lại không tránh không né, mặc cho thanh kiếm đó chui vào đỉnh đầu hắn.  

Tất cả mọi người sửng sốt!  

Ầm ầm!  

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh kinh khủng từ trong cơ thể Diệp Huyên tuôn ra, trong nháy mắt, Thư Hiền Giả vừa xông đến trước mặt Diệp Huyên bị luồng sức mạnh đáng sợ này đẩy lùi mấy vạn trượng!  

Uỳnh!  

Sau khi Thư Hiền Giả dừng lại thì vô cùng sửng sốt, ông ta thấy hơi thở của Diệp Huyên ở nơi xa đang điên cuồng tăng vọt, trong mắt đều là không thể tin nổi: “Chuyện này…”  

Không chỉ Thư Hiền Giả, tất cả mọi người nơi đây đều choáng váng.  

Chuyện gì thế này?  

Tên này đang cắn nuốt thanh cự kiếm kia?  

“Không thể nào!”  

Thư Hiền Giả nhìn Diệp Huyên nơi xa, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi: “Ngươi… tuyệt đối không thể nào…”  

Đúng lúc này, Diệp Huyên nơi xa đột nhiên mở mắt ra, giờ phút này, linh hồn vốn đã mờ ảo lại dần dần ngưng tụ, không chỉ như vậy, hơi thở của Diệp Huyên còn điên cuồng tăng lên.  

Diệp Huyên đột nhiên biến mất.  

Vèo!  

Một thanh Huyết Kiếm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Thư Hiền Giả!  

Sắc mặt Thư Hiền Giả lập tức thay đổi, ông ta dang tay phải ra, sách cổ trong tay bay thẳng lên trời, sau đó phóng to che trên đỉnh đầu.  

Ầm ầm!  

Kiếm này chém xuống, sách cổ run rẩy kịch liệt, ngay sau đó, sức mạnh to lớn đẩy Thư Hiền Giả ra ngoài mấy vạn trượng, mà Diệp Huyên lại cầm kiếm chém xuống, quyển sách cổ rất dày kia trực tiếp bị hắn chém bay đến trước mặt Thích Thiên nơi xa.  

Thích Thiên sửng sốt, ngay sau đó, gã dứt khoát thu hồi sách cổ.  

Giờ phút này, thần trí Diệp Huyên đã khôi phục một chút, bởi vì năng lượng trong thanh cự kiếm vừa rồi quá kinh khủng, khiến hắn mơ hồ có xu hướng đột phá.  

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn Thư Hiền Giả nơi xa, sắc mặt ông ta khó coi đến cực điểm: “Vì sao ngươi có thể cắn nuốt Cổ Thư Thần Kiếm của ta! Vì sao!”  

Ông ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, tại sao Diệp Huyên này lại có thể cắn nuốt Cổ Thư Thần Kiếm của ông ta!  

Diệp Huyên không trả lời mà đột nhiên biến mất, đồng tử Thư Hiền Giả bỗng nhiên co rụt lại, linh hồn ông ta bất chợt mờ đi, ngay sau đó, cả người ông ta đã lùi ra xa mấy vạn trượng!  

Không lựa chọn cứng đối cứng nữa!  

Bởi vì ông ta phát hiện, lúc này sức mạnh của Diệp Huyên đã tăng không chỉ mấy lần so với trước đó, ngay cả quyển sách cổ kia của ông ta cũng không ngăn cản được, huống hồ bây giờ ông ta chỉ là một linh hồn?  

Diệp Huyên nơi xa đột nhiên biến mất lần nữa, mà Thư Hiền Giả cũng biến mất không thấy đâu nữa, ông ta lại lùi về sau mấy vạn trượng, kéo giãn cự ly với Diệp Huyên!  

Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại!  
Bình Luận (0)
Comment