Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9222

Vù!  

Một luồng kiếm quang bỗng xé nát bầu trời.  

Ầm ầm!  

Man Thiên kia lập tức bị một kiếm chém bay ra xa mấy vạn trượng.  

Lão Quân đang định ra tay tiếp thì lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trong sân, ông lão nói: “Đợi đã!”  

Đông Lý Nam khẽ vung tay phải, lão Quân lui sang bên cạnh.  

Ông lão nhìn Đông Lý Nam, sau đó nói: “Man Hoang Thần Tộc ta nguyện ý rời khỏi Thái Cổ Thành!”  

Ở phía xa, Man Thiên kia tức giận nói: “Tộc trưởng…”  

Ông lão lạnh lùng nhìn Man Thiên: “Câm miệng!”  

Man Thiên run sợ trong lòng, không dám nói gì thêm, ông ta biết, tộc trưởng đã giận rồi!  

Đông Lý Nam nhìn ông lão, cũng không nói gì.  

Đang do dự!  

Ông lão rõ ràng cũng nhìn ra ý đồ của Đông Lý Nam, lập tức vội nói thêm: “Các hạ, kể từ nay Man Hoang Thần Tộc ta rời khỏi Thái Cổ Thành, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không quay về Thái Cổ Thành, nếu làm trái lời này, Man Hoang Thần Tộc ta sẽ biến mất khỏi thời gian này!”  

Đông Lý Nam im lặng một lúc rồi nói: “Ta để các ngươi đi, nhưng ngươi phải nhớ rõ lời người nói, Man Hoang Thần Tộc ngươi nếu dám quay lại kiếm chuyện với Thái Cổ Thần Tộc, ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này!”  

Ông lão vội nói: “Ta hiểu!”  

Đông Lý Nam vung tay: “Đi đi!”  

Ông lão vội vàng quay người rời đi.  

Không lâu sau, trong Thái Cổ Thành, vô số cao thủ Man Hoang Thần Tộc lập tức rời đi, tốc độ rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cả Thái Cổ Thành đã biến thành một thành hoang trống trái.  

Thái Cổ Nguyên đưa một nhóm cao thủ Thái Cổ Thần tộc đến dưới cổng thành, lão ta nhìn tường thành trước mắt, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt.  

Bao nhiêu năm rồi?  

Trong sân, các cao thủ Thái Cổ Thần Tộc phấn khích không kiềm được.  

Cuối cùng cũng quay lại rồi!  

Như nghĩ đến gì đó, Thái Cổ Nguyên quay đầu nhìn Diệp Huyên phía xa, ông ta bước nhanh đến trước mặt Diệp Huyên, kính cẩn thi lễ: “Diệp thiếu, đa tạ!”  

Diệp Huyên hỏi: “Man Hoang Thần Tộc kia là?”  

Thái Cổ Nguyên cười khổ: “Là kẻ địch của Thái Cổ Thần Tộc ta, về sau bọn họ thế mạnh, vì vậy, chúng ta bị áp chế, sau đó chúng ta phải chạy ra ngoài…”  

Nói đến đây, ông ta thấp giọng thở dài, giọng điệu phức tạp.  

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Có lẽ bọn họ sẽ không dám đến kiếm chuyện với các người nữa đâu!”  

Thái Cổ Nguyên cười nói: “Ta biết!”  

Man Thiên kia không có đầu óc, không nhìn rõ tình hình, nhưng ông ta biết tộc trưởng Man Hoang Thần Tộc nhìn ra được.  

Người trước mắt này, chắc chắn không phải người mà Man Hoang Thần Tộc có thể dây vào. 
Bình Luận (0)
Comment