Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9697

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chém thẳng về phía trước.  

Ầm!  

Kiếm quang vỡ tan, ông lão áo đen kia bị đánh bay mấy trăm trượng, lúc này, Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên cầm lấy bút Đại đạo, sau đó vung lên.  

Vụt!  

Một tia bút phong xuất hiện.  

Ông lão áo đen phía xa chợt trợn mắt, ông ta chắp hai tay, nhanh chóng mặc niệm thần chú, một khắc sau, ông ta ngẩng đầu, một tia sáng đen bay ra từ trong cơ thể ông ta, ngăn chặn bút phong kia.  

Oanh!  

Một tiếng nổ vang lên, vô số tia sáng đen vỡ tan, ông lão áo đen bị đánh bay xa nghìn trượng, ông ta vừa mới dừng lại, kiếm Thanh Huyên đã chém tới.  

Trong mắt ông lão áo đen lộ vẻ hoảng sợ, ông ta mở lòng bàn tay, một thanh trường thương xuất hiện, cổ tay ông ta khẽ run, trường thương đâm ra như tia chớp.  

Ầm!

Trường thương của ông lão áo đen đâm thẳng lên kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên, toàn bộ Tông tộc rung động dữ dội, sau đó nhanh chóng trở nên hư ảo, mà lúc này, trường thương trong tay ông lão áo đen đột nhiên vỡ vụn, tung bay đầy trời.   

Ầm!  

Vào khoảnh khắc trường thương vỡ tan, ông lão áo đen bị đánh bay cả nghìn trượng, vừa dừng lại, cánh tay ông ta đã bị nứt, cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên đâm thẳng vào giữa mi tâm ông ta.  

Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh.  

Ông lão của Tông tộc và Tộc trưởng Tông Thủ đều nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin….  

Lúc này ông lão áo đen cũng sửng sốt!  

Một cường giả bán bộ Hoá Thần Cảnh như ông ta lại thua một người trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Thượng Cổ Thần Cảnh?  

Ông lão áo đen run rẩy nói: “Không thể nào!”  

Nét mặt Diệp Huyên không chút cảm xung, hắn vung tay áo.  

Ầm!  

Thân thể của ông lão áo đen lập tức vỡ tan!  

Vào lúc linh hồn của ông lão áo đen sắp hoàn toàn tan biến, ông ta đột nhiên lấy một lệnh bài ra, lệnh bài kia biến thành một tia sáng phóng lên cao.  

Diệp Huyên bình tĩnh nhìn lệnh bài kia: “Gọi người à?”  

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đúng đấy!”  

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì gọi đi!”  

Ông lão áo đen nhìn bút Đại đạo bên hông Diệp Huyên, cười nhạt: “Thì ra ngươi dựa vào bút Đại đạo này, ta cho ngươi biết, Dương tộc ta không sợ bút Đại đạo đâu, không nói đến việc cây bút này của ngươi chỉ là phân thân, dù bản thể của nó đến đây, nó nhìn thấy Dương tộc ta cũng phải quỳ lạy!”  

Diệp Huyên: “…”  

“Mẹ kiếp!”  

Bút Đại đạo đột nhiên nói: “Ta có thể gi3t chết ông ta không?” 
Bình Luận (0)
Comment