Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9820

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở lại Trung Thế Giới này, tuy rằng có thể trở thành Giới thần của Trung Thế Giới, độc bá một phương, nhưng là, ông ta vẫn muốn đi theo Diệp Huyên đến Dương tộc!  

Đi theo Diệp Huyên, mới có sao trời biển rộng!  

Một lát sau, tàu Trụ Thần khởi động, trực tiếp hóa thành tàn ảnh biến mất ở xa xa cuối tinh không.  

....  

Vũ trụ Chư Thần.  

Thanh Khâu về đến tổng viện thư viện Quan Huyên, mặc dù hiện tại thư viện Quan Huyên đã mở thêm rất nhiều chỗ, nhưng thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Chư Thần này mới là tổng viện.  

Thanh Khâu tìm thẳng đến Thư Hiền!  

Hiện tại Thư Hiền là người đứng đầu của Văn Viện thư viện Quan Huyên, quyền của ông ta rất lớn, chỉ dưới Thanh Khâu và Diệp Huyên. Nhưng, ông ta say mê đọc sách văn học, đối với cái này căn bản cũng không quan tâm!  

Thanh Khâu mỉm cười: “Sư phụ!”  

Sư phụ!  

Thanh Khâu vẫn luôn rất tôn trọng Thư Hiền, cho dù là hiện tại, nàng ấy vẫn như trước rất tôn trọng ông lão trước mắt.  

Thư Hiền cười nói: “Nha đầu, con hiện tại...”  

Nói xong, ông ta lắc đầu cười khổ.  

Ông ta cũng không ngốc, làm sao không nhìn ra sự biến hoá của Thanh Khâu?  

Có thể nói, gần như là thay đổi thành một người khác!  

Thanh Khâu mỉm cười: “Con mãi mãi là đệ tử của sự phụ!”  

Thư Hiền ấm áp trong lòng, khẽ cười nói: “Nói chuyện chính đi!”  

Thanh Khâu gật đầu: “Hiện tại thư viện càng lúc càng lớn, hơn nữa, còn mở rất nhiều phân viện, con đã không đủ nhân công dùng nữa rồi, muốn điều một vài người sư phụ bồi dưỡng đến phân viện, để bọn họ hỗ trợ chủ quản Văn Viện!”  

Thư Hiền khẽ gật đầu: “Được! Có rất nhiều người có thể dùng!”  

Thanh Khâu cười nói: “Tốt quá!”  

Thư Hiền đột nhiên nói: “Thiếu chủ hiện tại như thế nào?”  

Thanh Khâu mỉm cười: “Tốt lắm! Không ai có thể làm bị thương huynh ấy!”  

Thư Hiền do dự một lát, sau đó nói: “Hiện tại thư viện càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, ta thật có chút lo lắng, lo ước nguyện ban đầu của thư viện bị biến chất, hầy...”  

Thanh Khâu gật đầu: “Con cũng hiểu điều sư phụ nói, yên tâm, chỉ cần có con ở đây, thư viện mãi mãi sẽ không biến chất!”  

Thư Hiền nhìn thoáng qua Thanh Khâu, thấp giọng thở dài: “Nha đầu, hiện tại con càng ngày càng làm ta nhìn không thấu rồi!”  

Thanh Khâu cười nói: “Vậy sao?”  

Thư Hiền gật đầu: “Nhưng ta biết, con vẫn là Thanh Khâu như trước đây!”  

Bình Luận (0)
Comment