Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 123


Khi bàn tay như một lưỡi đao sắc bén tiến sát vào cổ của Dương Hoàng Hải thì tiếng ào ào vang lên, rồi một cánh tay từ đâu xuất hiện rồi đánh bật bàn tay của Hoàng Ngọc Thành lệch ra khỏi cổ của Dương Hoàng Hải, thấy vật Hoàng Ngọc Thành tỏ ra vô cùng tức giận.

- Đây không phải chuyện riêng của chúng tôi, bởi vậy ông không nên nhúng tay vào.

Nghe vậy người kia khinh thường cười một cái rồi ông ta cất lời.

- Chuyện quá khứ của các người tôi không cần quan tâm, còn hôm nay là chuyện của hai thế lực, bởi vậy chuyện này tôi nhất định phải nhúng tay.

Nói rồi ông ta ta lật ngửa bàn tay đẩy về phía Hoàng Ngọc Thành một chưởng, một cơn cuồng phong gào thét lao về phía mình khiến cho khuôn mặt Hoàng Ngọc Thành biến sắc, không nghĩ tới nội công của đối phương lại cao thâm như vậy.


không kịp chuẩn bị Hoàng Ngọc Thành đã bị đánh bay ra ngoài rồi phun máu liên tục, sau một lúc.

Bên ngoài quan sát không ai nghĩ đối phương không nói không rằng, vừa xuất hiện đã ngay lập tức xuất thủ.

Lúc này Hoàng Ngọc Thành đã nằm một chỗ thở hồng hộc, nhưng ông ta cảm thấy trong người có một luồn chân khí đang sôi trào, lường chân khí dũng mãnh này xuất phát từ quan nguyên huyệt rồi xoay tròn cứ lớn dần trong đan điền, những khí kình tản mát trong cơ thể đang điên cuồng lao mỗi lúc một nhanh về phía đan điền, lúc này đan điền của ông ta giống như một cái động không đáy, hút hết tất cả các khí kình về đó, bên ngoài người đàn ông bên cạnh Phan Thái Học thấy vậy vội vàng một chân đạp đất, bay người về phía Hoàng Ngọc Thành đứng cạnh bảo hộ, bởi vì thấy Hoàng Ngọc Thành có dấu hiệu đột phá.

Sau một khắc dường như lúc này đan điền đã đạt tới mức quá hạn, mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hai khóe mắt thỉnh thoảng lại nhíu một cái, dường như sắp đột phá, bỗng dưng thùng thùng thùng, đăng đăng đăng… liên tục quanh châu thân của Hoàng Ngọc Thành tạo thành một trận gió lốc cuốn bay những chậu cây bên cạnh vỡ vụn, thấy vậy Người đàn ông đứng bên cạnh phất tay một cái, những luồng chân khí lao vụt ra ngoài bỗng dưng đình chỉ, còn vòng lốc xoáy xung quanh Hoàng Ngọc Thành cũng từ từ yên ổn xuống, qua một lúc ông ta mở ra hai mắt, ngước mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh mình cất lời.

- Cảm ơn đại trưởng lão.

Bởi trong khoảnh khắc ông ta đột phá cảm nhận được có một luồng chân khí nghịch hành, khiến ông ta suýt thất bại, đang lúc luống cuống thì có một mà tay nhẹ nhàng ép lên huyệt bách hội của Hoàng Ngọc Thành, lúc này luồng xuất chân khí xuất di chuyển trong nhâm đốc nhị mạch mới dễ dàng di chuyển qua bách hội.

khi huyệt bách hội được đả thông thì nhâm đốc nhị mạch đã thông thuận được một nửa, một luồng kình khí đang liên tục xuyên phá huyệt hội âm, và trương cường để cho nhâm đốc nhị mạch được đả thông, bởi vì chân khí không đủ nên nguy cơ thất bại là rất cao, nhờ có sự giúp đỡ của đại trưởng lão đẩy vào một luồng chân khí thuần dương, vì vậy mà luồng khí nóng này đã k1ch thích và giãn nở hội âm và trương cường, làm xho hai huyệt này bị xuyên phá, và đả thông nhâm đốc nhị mạch của Hoàng Ngọc Thành.

Việc đả thông nhâm đốc nhị mạch là việc rất quan trọng đối với một người tu luyện võ thuật, có thể tạo ra khí kình, hóa khí thành hình, hóa vô hình thành hữu hình đó là cảnh giới mong muốn và cũng là cảnh giới của một chân chính tông sư chi cảnh.

Nghe Hoàng Ngọc Thành Nói vậy đại trưởng lão chỉ nở một nụ cười mỉm rồi cất lời.


- Không cần phải khách sáo, ông đã bị vây hãm cảnh giới này quá lâu, không ngờ trúng một chưởng kia lại là sự k1ch thích lên khí hải, thật ra đột phá lúc này không phải là thời điểm tốt nhất.

Nghe vậy Hoàng Ngọc Thành hơi sững sờ một chút, không nghĩ tới đại trưởng lão lại có thể nhìn ra, rồi Hoàng Ngọc Thành cất giọng giải thích.

- Thật ra tôi cũng không muốn đột phá lúc này, nhưng mà thực sự thì tôi không thể nào kiềm hãm được, các luồng chân khí trong cơ thể vô cùng điên cuồng, tập trung vào đan điền, nó giống như một lò lửa càng lúc càng phình to, nếu không đột phá được có lẽ sẽ bạo thể mà chết.

- Không vấn đề gì, chẳng qua là năng lượng không đủ, bởi vậy khi xông nhâm đốc nhị mạch sẽ khó khăn hơn, nếu chẳng may thất bại sẽ khiến cho ông kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ vụn sẽ trở thành tàn phế, giờ đột phá rồi nhưng sẽ không đạt tới được cảnh giới đỉnh phong của một tông sư, bởi vậy tôi mới nói là chưa đúng thời điểm.

nói câu đó xong người đàn ông này lại tiếp tục nói với Hoàng Ngọc Thành.

- Thôi ông hãy lùi về phía sau để vững chắc lại cảnh giới đi, mọi chuyện ở đây tôi sẽ lo liệu.


Nói rồi ông ta bước ra phía trước một bước, một cơn gió ào ào lao ra rồi ngay lập tức im bặt mà dừng, sau đó người đàn ông này hướng về phía Cao Thành Nam cất giọng âm trầm.

- Xưa nay, Phan tộc chúng tôi và Hắc Hổ bang luôn trong thế cạnh tranh nhau như nước với lửa, mặc dù tranh chấp là có, nhưng không đến nỗi đánh đến cái thừa sống thiếu chết như vậy? không biết hôm nay Cao thiên sinh tập trung nhân thủ như vậy là có mục đích gì?
Lúc này thấy người này xuất hiện Cao Thành Nam hơi do dự một cái, bởi ông ta biết rằng Phan tộc có thể đứng vững đến ngày hôm nay đều là nhờ công của hai người, một là lão tộc trưởng Phan Thái Hùng, và người còn lại chính là đại trưởng lão Đào Ngọc Khiêm, không ngờ sau bao nhiêu năm mất tích bí ẩn, vậy mà hôm nay ông ta lại xuất hiện ở đây, một sơ suất tình báo có thể dẫn tới tai họa, nhưng mà Cao Thành Nam vẫn tỏ ra tự tin, bởi còn đồng mình là nhà họ Tôn vẫn chưa ra tay, sau đó Cao Thành Nam nói.

- Không nghĩ tới sau bao nhiêu năm ẩn cư Đao Tử Đào Ngọc Khiêm lại xuất thế, nhưng mà cuộc chiến hôm nay là không tránh khỏi, thù mới nợ cũ hôm nay phải một lần tính cho xong.

.

Bình Luận (0)
Comment