Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 46


Lúc này Thanh Sơn há to miệng tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

Bên dưới sát vách đá một màn sáng màu xanh đang tỏa ra, một màu xanh giống như là hàng trăm hàng nghìn bông hoa đa đua nhau nở, mà tất cả là phát ra từ mặt đất sát với vách đá, sau ngạc nhiên, Thanh Sơn tiến đến xem xét, hắn nhìn thấy trên mặt đất có một viên ngọc màu xanh, khi ánh sáng màu đỏ phản chiếu lên viên ngọc màu xanh này thì tạo ra một ánh sáng màu xanh huyền ảo tỏa ra.

sau một lúc mặt trăng đi qua khỏi vật tròn dưới đáy hồ thì lúc này mọi ánh sáng đều kết thúc, chỉ có điều là viên ngọc màu xanh thì vẫn còn.
Điều làm cho Thanh Sơn kinh ngạc là hắn đã tìm ở đây lâu như vậy, chỗ này hắn cũng đã từng tìm kiếm rất kỹ càng, nhưng mà sao lúc đó lại không nhìn thấy viên ngọc này, càng nghĩ càng thấy lạ, sau đó hắn bắt đầu ngồi xuống quan sát viên ngọc màu xanh đó.

Đọc ????????????????ệ???? ch????ẩ???? khô????g q????ả????g cáo == ???? ???? ù m ???? ???? ???? ???? ệ ????.v???? ==
Sau một lúc hắn phát hiện ra là thời gian trôi đi thì viên ngọc sẽ nhạt đi một ít.


cứ như vậy càng ngày thì viên ngọc càng nhạt dần, lúc này thì Thanh Sơn đã hiểu vì sao hắn tìm kiếm kỹ càng mà chưa bao giờ phát hiện ra viên ngọc này,
viên ngọc phát sáng là do có ánh sáng chiếu vào, đến khi không còn ánh sáng thì viên ngọc từ màu xanh sẽ trở thành màu của đá, và trở thành cùng màu với những tảng đá trên vách, vậy nên cho dù có tìm kiếm thế nào thì cũng sẽ không thể phát hiện ra được.
- Chắc viên ngọc này là mẫu chốt, ta thử ấn thử vào đây xem sao
Thanh Sơn tự lẩm bẩm một mình.
Sau đó khi màu xanh trên viên ngọc gần như biến mất chỉ còn lại một chấm nhỏ bằng ngón tay, Thanh Sơn thò ngón tay của mình vào điểm xanh cuối cùng ấy rồi dùng lực ấn mạnh một cái, điểm nhỏ ấy dường như sụt vào một cái, giống như là nút bấm, sau đó nó lại trở về bình thương, không còn bất kỳ dấu vết nào nữa.

và ánh sáng màu xanh cũng không còn, lúc này trên mặt đất chỉ còn lại màu của đá mà thôi, mọi dấu vết dường như không còn lại cái gì nữa.
Sau khi ấn xong một cái, Thanh Sơn đứng dậy chờ đợi, nhưng chẳng có dấu hiệu nào diễn ra, hắn tỏ vẻ thất vọng, những hi vọng cuối cùng của hắn dường như đã bị dập tắt.

Hắn thất thần đứng như trời trồng trong đêm trăng.

Đang lúc thất vọng hắn thở dài một hơi dường như quyết định từ bỏ.

Sau đó hắn định quay người rời đi, thì lúc này một tiếng ầm ầm, vang lên trên khe đá.

Thanh Sơn giật mình lùi lại ngước mắt nhìn chăm chăm vào khe đá một cách chăm chú.
Sau tiếng ầm vang lên đó rồi một loạt tiếng kéo kẹt vang lên, khe đá bắt đầu nứt ra, một tảng đá lớn bắt đầu từ từ xoay nghiêng qua một bên, một miệng hang mở ra trên vách đá, và lúc này một dòng hơi lạnh tràn ra bên ngoài.

Thấy cánh cửa của hang động mở ra, Thanh Sơn sung sướng vô cùng hắn nhảy nhót ăn mừng như thể được mẹ đi chợ về cho quà vậy.


Niềm vui sướng của hắn vô cùng vô tận, nhảy nhót như một đứa trẻ.

dường như là để bù đắp cho hắn những ngày hắn ròng rã tìm kiếm.

Đứng trước cửa hang, Thanh Sơn không vội bước vào ngay, hắn đứng trước cửa hang một lúc lâu mà không dám thò chân bước vào, cẩn thận từng li từng tý một ngó vào bên trong, dưới ánh trăng sáng lờ mờ hắn cố hết sức cũng chỉ nhìn thấy bên trong là một màn tối tăm không thấy bất kỳ một cái gì, nhưng điều hắn cảm nhận rất rõ ràng là trước cửa hang một làn hơi lạnh từ trong hang động đang đẩy ra ngoài, giống như làn hơi này được phát tan ra từ một tảng băng ngàn năm vậy.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Thanh Sơn vẫn đứng bất động trước cửa hang, hắn không dám mạo hiểm tiến vào bên trong, bởi vì quá tối, nên hắn vẫn cứ đứng như để canh giữ cửa hang vậy.

một tiếng rồi lại một tiếng trôi qua, lúc này Thanh Sơn cảm thấy sao mà thời gian trôi qua lại chậm chạp như thế.

Mới được vài tiếng đồng hồ mà hắn cứ ngỡ như là cả một thế kỷ, quả thật là khi đợi chờ thời gian dường như trôi qua lâu hơn vậy.


nhưng hắn vô cùng kiên nhẫn, mặc dù cực hiếu kì muốn vào xem thử, nhưng mà hắn lại sợ, sợ có bẫy hay có một cái gì đó bất trắc sẽ rất nguy hiểm, vậy nên hắn muốn chờ đến khi trời sáng mới vào.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua vì quá mệt mỏi mà Thanh sơn ngồi ngủ quên trước cửa hang lúc nào không hay, cho đến lúc bình minh vừa lên, tiếng chim ca hót thánh thót chuyền cành thì lúc này Thanh Sơn mới giật mình tỉnh giấc.

không nghĩ là mình lại có thể ngủ quên được.

phải vào xem có thứ gì bên trong mới được.
Nói rồi không kịp chờ đợi, hắn bước tới cửa hang nín thở rồi bắt đầu mò mẫm bước vào, những bước chân đầu tiên hắn rón rén cẩn thận vô cùng, khi toàn thân của hắn vào trong hang động thì một hơi lạnh tỏa ra thổi vào mặt vào thân thể làm Thanh Sơn rùng mình một cái rồi tự lẩm bẩm trong miệng.
Ôi lạnh quá, lạnh quá..

Bình Luận (0)
Comment