Đệ Nhất Lang Vương

Chương 111

Ở bên ngoài cửa sổ, mây đen bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Từ xa nhìn lại giống như lưới cá màu xám bao trùm cả bầu trời. Những giọt mưa tí tách rơi, thuận theo khe cửa trong nhà giam rồi rơi xuống quần áo của Vu Kiệt.

Anh ngồi trong phòng thẩm tra của cục. Nói là thẩm tra nhưng cũng chỉ là cái cớ để giam anh trong phòng tối mà thôi.

Hai tay anh bị còng sắt màu bạc còng chặt, trên người cũng bị trói chặt trên ghế. Bàn ghế trước mặt bị nhân viên chuyển đi, đến một số camera cũng bị tắt đi.

Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, anh đoán chắc sắp có chuyện xảy ra.

Trong thế giới tưởng chừng yên bình này, luôn có những góc khuất bị che phủ bởi ‘mạng nhện’ quyền lực. Dường như có một bàn tay quyền lực chèn ép những người dân bình thường bằng quy tắc ngầm, còn trên đó là quý tộc luôn ‘chơi đùa’ với quyền lực và sự giàu có.

Vu Kiệt vô cùng khinh bỉ với những điều này.

“Cạch, cạch”, cửa sắt đột nhiên được mở ra. Một nhân viên mặc đồng phục bước vào, trong tay cầm giấy trắng và một cái bút. Người thanh niên đưa Vu Kiệt về đây lúc này không xuất hiện, chắc là bị điều đi rồi.

Ở đây có rất nhiều người công tâm, nhưng khi gia chủ của nhà họ Hàn đến thì họ đều bị điều đi.

“Anh tên là Vu Kiệt đúng không?”

Người đó lạnh lùng nhìn Vu Kiệt một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười như nhìn người chết, nói: “Dám đánh nhau rồi đánh gãy chân cậu chủ Hàn, đã thế còn vi phạm quy định ‘đấu tập thì không được đấu võ ở hiệp hội quyền anh’. Anh có nhận những tội danh này không?”

“Hàn Lưu đâu rồi?”, Vu Kiệt trầm giọng hỏi.

“Tôi đang hỏi anh đấy? Có phải Hàn Lưu đã bị phạt rồi không. Đánh trận giả là điều cấm kỵ, hắn ta đâu rồi?”, Vu Kiệt hỏi liên tiếp.

Nhân viên kia thấy nóng mũi, cảm thấy mình bị coi thường, phẫn nộ quát: “Vu Kiệt! Hiện giờ là tôi đang nói đến vấn đề của anh chứ không phải Hàn Lưu. Anh cứ quan tâm đến mình đi đã”. . Truyện Trọng Sinh

“Tôi ư?”, Vu Kiệt ngẩng đầu nói: “Tôi không làm gì sai cả, vậy thì tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh? Hay là, sếp phía sau anh không dám động đến nhà họ Hàn nên định bí mật xử lý tôi?”

“…”, nhân viên kia thấy chấn động. Trước khi đến đây, hắn ta thật sự nhận được tin phải bí mật xử lý Vu Kiệt. Nhưng hắn ta không thể ngờ Vu Kiệt lại đoán được, mà còn nói ra bình tĩnh như vậy.

Lẽ nào… Vu Kiệt có chỗ dựa nào?

Nhân viên tiếp tục hừ lạnh nói: “Chúng tôi xử lý bản án luôn luôn công chính nghiêm minh. Vu Kiệt! Tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Hãy khai thật ra, có phải anh không có được cô chủ nhà họ Dương nên đem lòng sinh hận, vì vậy mới ra tay với Hàn Lưu không?”

Vu Kiệt nói: “Tôi chỉ là người bình thường nhưng điều đó không có nghĩa là người bình thường thì không được đối xử công bằng”, anh ngập ngừng một chút, hai mắt nhìn vào camera, nói: “Tôi biết các người vẫn đang quan sát tôi, vì vậy, không cần hỏi thêm gì nữa đâu”.

“Điều tôi cần rất đơn giản, tôi muốn xử lý công bằng, tuyệt đối không được vi phạm quy trình. Nếu không thì các người sẽ phải hối hận đấy”.

Một giây sau câu nói này, phía sau camera duy nhất đang mở, trong văn phòng không khí có vẻ nặng nề, một ông già tóc bạc đang bưng chén trà thấy chấn động trong lòng.

Ông ta là Vương Lập- người phụ trách của cục. Quyền lực trong tay cũng không thua kém gì Trương Thế Đào ở Giang Thành. Chỉ đáng tiếc, hai người này lại đứng ở hai lập trường khác nhau.

Vừa nhận được điện thoại của Hàn Thiên, ông ta lập tức hạ lệnh điều đi rất nhiều người, chỉ giữ lại mấy người thân tín.

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, chàng thanh niên bị còng sắt này lại có thể nhìn thấu kế hoạch của ông ta. Đúng là không đơn giản…

“Người đâu!”

“Giám đốc Vương”, một nhân viên đi vào, hỏi.

“Hắn tên là Vu Kiệt đúng không? Đi điều tra xem rốt cuộc có lai lịch gì. Tôi thấy người này không đơn giản, không như những nhân vật bình thường đâu”.

“Hự…”.

“Sao thế?”

“Thưa giám đốc Vương! Người này không dễ điều tra đâu ạ. Trên người anh ta không có bất cứ giấy tờ gì có thể chứng minh bản thân. Chúng tôi cũng tìm hiểu bên võ quán Tứ Hải rồi, căn bản không biết được bối cảnh thật sự của anh ta. Nghe nói vừa đến bến xe thì bị lấy cắp điện thoại và ví tiền”.

“Cái gì?”, Vương Lập ngây người ra.

Ông ta ngập ngừng một lát, đúng lúc này ở bên ngoài cửa truyền đến giọng nói uy nghiêm.

“Giám đốc Vương, lẽ nào ông tưởng một thằng đấu tập nhỏ bé có thể là nhân vật lớn nào sao?”, Hàn Thiên lớn tiếng nói.

“Gia chủ Hàn?”, Vương Lập lập tức giơ tay ra, đi đến cửa bắt tay với Hàn Thiên. Nhìn về phía sau thì thấy hàng trăm hộ vệ nhà họ Hàn đang đứng ở cửa thẩm tra dưới tầng. Khí thế đó, không hỏi cũng biết là đang vô cùng phẫn nộ.

“Gia chủ Hàn! Ông cũng biết đấy, những người ở vị trí như chúng tôi đều phải điều tra rõ ràng sự việc đã. Mong ông thông cảm cho”, trải qua nửa đời người, tóc của Vương Lập cũng bạc rồi mà mới trèo lên được vị trí này. Vì vậy ông ta không muốn sơ suất nhất thời mà mất đi tiền đồ khó khăn này.

Không đợi Hàn Thiên lên tiếng, Hàn Lưu chống gậy phía sau khinh thường nói: “Chú Vương! Chú yên tâm đi, thằng Vu Kiệt này chỉ là thằng nghèo rớt thôi. Nó ghen tỵ vì cháu và Cẩm Tú sắp liên hôn nên nghĩ cách tiếp cận cháu, sau đó hãm hại cháu. Nếu nó mà là nhân vật lớn thì cháu sẽ ăn… Shit luôn”.

“Chuyện này…”, Vương Lập vẫn có chút do dự. Nhưng chuyện đến nước này rồi… Việc ông ta đứng về phía nhà họ Hàn thì đã quá rõ, vì vậy lúc này muốn quay đầu thì cũng khó.

Ông ta không có cách nào khác, thở dài nói: “Vậy được rồi! Những chuyện tiếp theo các người tự giải quyết đi. Tôi chỉ phụ trách cung cấp địa điểm, thông báo xử phạt của hiệp hội quyền anh đến thì tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ. Đến lúc đó, Vu Kiệt sống hay chết thì không liên quan gì nữa”.

“Ok! Cảm ơn giám đốc Vương”, Hàn Thiên sắc mặt âm trầm nói cảm ơn, sau đó dẫn con trai sắc mặt tái nhợt đi vào văn phòng và nhìn chằm chằm vào camera.

Lúc này nhìn thấy Vu Kiệt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Anh cứ nhìn nhân viên, nhân viên cũng nhìn anh. Một lát sau thấy nhân viên nhận được cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.

Tiếp đó là một giọng nói vang vọng trong phòng thẩm tra.

“Thằng khốn! Mày còn nhớ tao không?”, khi nghe âm thanh truyền lại từ máy quay, Vu Kiệt nheo mắt lại. Trong ánh mắt đều là sát khí.

“Xem ra, hiệp hội quyền anh vẫn không làm theo quy trình. Có quyền có tiền thích thật”, trong lời nói của anh chứa đầy sự chế giễu.

Hàn Lưu ngồi ở ghế ngồi, có bác sĩ giúp xử lý vết thương và giúp cầm máu; còn hắn ta thì cố chịu đau, hai mắt toát ra tia máu, nhìn chằm chằm vào camera, nói: “Đúng thế! Địa vị và bối cảnh mà tao có thì loại khốn như mày không bao giờ có được đâu. Mày chỉ có thể nhìn mà ngưỡng mộ thôi”.

“Chẳng phải mày thích Dương Cẩm Tú sao? Mày yên tâm, đợi đêm tân hôn của tao và Cẩm Tú, tao sẽ quay video lại cảnh tao đè cô ấy xuống gối cho mày xem”.

“Những thứ mày thích thì ở trong tay tao, những thứ mày không có được thì chỉ có thể trơ mắt nhìn tao hưởng thụ thôi. Đồ khốn, ban nãy trên võ đài mày oai lắm mà? Nào! Oai tiếp cho tao xem nào”.

Đứng trước những câu gào rống của hắn ta, Vu Kiệt thấy trong lòng không được vui cho lắm. Anh nắm chặt nắm đấm, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Liên hôn ư? Mày nghĩ chuyện này vẫn tiếp tục được sao?”

“Ting, ting, ting”, anh vừa nói xong thì điện thoại trong túi Hàn Thiên vang lên.

Ông ta lấy điện thoại ra rồi đặt bên tai. Lập tức có giọng nói gấp gáp truyền đến.

“Gia chủ… Không xong rồi, không xong rồi. Ban nãy ông cụ Dương Chấn Hoa với danh nghĩa cá nhân, tuyên bố hủy bỏ liên hôn giữa Dương Cẩm Tú và cậu chủ rồi”.

“Cái gì?”

“…”, Hàn Lưu….

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment