Đệ Nhất Lang Vương

Chương 13

Cú đá đầu tiên, Vu Kiệt đã khống chế lực đá của mình để không làm gãy cổ của người thứ nhất, chỉ là anh hơi dùng sức một chút đá ngất hắn ta.

Sau khi xoay người, anh nhanh chóng ra tay, từ phía xa nhìn lại chỉ thấy bóng anh mờ mờ, thoăn thoắt như thoi đưa tấn công vào giữa đám người.

“Rầm!”

Anh Hổ rút cây côn sắt bên hông ra, vừa mới vung về phía đầu của Vu Kiệt thì cánh tay đã bị nắm đấm của Vu Kiệt đánh trúng, một cơn đau mãnh liệt đột ngột truyền đến.

Giây tiếp theo, gã đã bị đánh văng ra ngoài, ngã đập mạnh trên nền đất rồi nôn ra một búng máu.

Cảnh tượng đánh nhau lưu loát sinh động như vậy, cho dù là đội võ thuật nổi tiếng trong nước cũng không thể mang lại được hiệu quả thị giác như vậy, đánh giỏi quá đi!

Hoàng Hán bị bản lĩnh của Vu Kiệt làm cho kinh ngạc và sợ hãi không thôi.

Nếu như lúc nãy gã nhờ nhóm bảo vệ đến để ra tay với Vu Kiệt, thì bản thân mình có lẽ cũng sẽ có chung số phận với đám người này rồi.

Hoàng Hán nghĩ lại mà sợ nhưng cũng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May mà Lâm Nhã đến kịp thời, nếu không, với cái cơ thể yếu đuối này của gã có lẽ sẽ phải nằm viện hết một tháng.

Mà trong lúc Hoàng Hán đang không ngừng kinh ngạc than thở, Dương Cẩm Tú đứng ở chỗ cửa sau toà nhà cũng bị bản lĩnh của Vu Kiệt làm cho kinh hãi.

Cô xuất thân từ một gia tộc hào môn, từ nhỏ đến lớn đều có vệ sĩ đi theo bên cạnh, trước đây cô từng nhìn thấy vệ sĩ luôn đi theo bên cạnh bố mình dùng tay không chặt gãy một cái cây, cô đã cho rằng đó chính là giới hạn của sức chiến đấu rồi.

Nhưng so với Vu Kiệt lúc này, rõ ràng chẳng đáng để mang ra so sánh.

Có đến hơn hai mươi người, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí sắc bén, nhưng bọn họ còn chẳng đến được gần người Vu Kiệt nữa, bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã bị anh hạ gục trên đất.

Anh ấy… rốt cuộc là nhân vật thế nào?

“Ngây ra làm gì? Mau chạy đi!”, Vu Kiệt tranh thủ lúc có một người gục ngã, quay đầu hét lên.

“Vâng… vâng, chú, chú cố gắng một chút, tôi lập tức đi gọi người đến giúp”, Dương Cẩm Tú hoảng hốt kéo cánh cửa sau ra, nhanh chân chạy ra ngoài.

Cô chạy thục mạng, nhưng lờ mờ đoán được điều gì đó, chẳng lẽ chú đưa cô đến tập đoàn Hoa Mỹ, mặt khác là vì muốn bảo vệ cho mình, chú đã biết bọn người này muốn đối phó với cô từ trước đó rồi sao?

Nếu là như vậy, bản thân lại nợ chú thêm một lần nữa rồi.

Không được, không được bỏ mặc chú mà đi như vậy.

Dương Cẩm Tú nắm chặt tay, ngay sau đó cô liền nhìn thấy bóng của tấm biển ghi chữ “Đồn công an”, mỉm cười vui mừng, nhưng đúng vào lúc cô chuẩn bị bước chân vào cửa chính của đồn công an, một chiếc Ferrari màu đen lao đến nhanh như một con báo đỗ lại trước cửa.

Người đàn ông bịt mặt ngồi trên ghế lái bước xuống, xoay người nhào qua chiếc xe, trước khi Dương Cẩm Tú kịp bước vào bên trong đã vươn tay bịt miệng cô lại, sau đó khống chế giữ chặt tay chân cô.

“Anh… anh… ư ư ư…”, Dương Cẩm Tú phát hiện mình không thể phát ra được âm thanh thì càng hoảng!

Người đàn ông bịt mặt quét mắt nhìn về phía toà nhà cao tầng trước mặt, chắc chắn không có ai phát hiện ra mình, mới bế Dương Cẩm Tú lên rồi nhét cô vào bên trong xe.

“Rầm!”

Cửa xe đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Anh là ai, mau thả tôi ra, bố tôi là gia chủ của nhà họ Dương ở Ninh Thành, anh mà dám động tay động chân với tôi, tôi đảm bảo anh…”.

Người đàn ông bịt mặt quay trở lại xe, sau khi khoá hết cửa xe lại mới kéo khăn bịt mặt xuống.

Một gương mặt anh tuấn đẹp trai rơi vào tầm mắt của Dương Cẩm Tú.

Giọng cô như bị ai đó bóp nghẹt, lập tức im bặt.

“Anh?”

“Em còn biết anh là anh trai của em à? May mà mấy năm nay anh có sai người đi thăm dò tin tức về em, biết được em ở đâu, nếu không thì hôm nay em đã rơi vào tay của đám người xấu xa kia rồi”.

Thân phận thật sự của người đang nói chuyện là anh trai ruột của Dương Cẩm Tú, cũng là cậu chủ được nhà họ Dương gửi gắm mọi hy vọng, tên là Dương Kiếm!

Lúc này Dương Cẩm Tú không còn thấy sợ nữa, cô vội vàng nói: “Mau thả em ra ngoài, chú vẫn đang bị nhóm người kia vây lại bên trong tập đoàn Hoa Mỹ, em phải lập tức tìm người đi cứu chú ấy!”

“Chú?”

Dương Kiếm giật mình.

“Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa”.

Dương Kiếm lắc đầu: “Không được, anh không thể để em đi một mình, lai lịch của đám người kia rất phức tạp, có rất nhiều lính đánh thuê giải ngũ bên nước ngoài được thuê về, chẳng may chọc giận vào bọn họ, cho dù người của đồn cảnh sát đến cũng không giải quyết được, anh không thể để em mạo hiểm”.

“Dương Kiếm, lương tâm của anh bị chó tha mất rồi à? Nếu không có chú thì em đã bị người ta bắt đi từ lâu rồi, bây giờ anh lại bảo em vì tạm bợ qua ngày mà bán đứng chú ấy sao?”, Dương Cẩm Tú tính tình vốn lương thiện, hầu như không thể làm những việc hại người như vậy.

Cô liều mạng đập vào cửa kính ô tô, nhưng nắm tay yếu ớt đấm qua chỉ đổi lại được những cơn đau buốt ở tay.

Nghe vậy, Dương Kiếm cũng bất đắc dĩ, chẳng qua đúng vào lúc anh đang do dự thì bên trong đồn công an lập tức có mười mấy người mặc đồng phục xông ra, chạy thật nhanh về phía tập đoàn Hoa Mỹ.

Nhìn thấy cảnh này khiến cho Dương Cẩm Tú và Dương Kiếm đồng thời trợn tròn hai mắt.

Đây là… thế nào?

Có người… đã thông báo cho đồn công an rồi?

“Đi thôi! Xem ra đã có người giúp cho chú của em rồi, anh còn lâu mới đưa em về cái chỗ địa ngục bên Ninh Thành kia, đợi việc lần này gây sức ảnh hưởng lớn hơn, đám người bên Ninh Thành kia cũng sẽ không dám động tay động chân với em nữa, đến lúc đó anh lại đưa em về”.

“Thế nào?”

Dương Kiếm hỏi.

“Miễn là chú không có vấn đề gì là được”, Dương Cẩm Tú chỉ trả lời một câu.

Từ bé đến lớn, có vô số người bảo vệ cô nhưng lại chỉ có duy nhất Vu Kiệt mang lại cảm giác an toàn và kiên cố như một ngọn núi.

Chế độ làm việc và nghỉ ngơi khác biệt hoàn toàn với đa số người trẻ tuổi hiện nay.

Phản ứng nhanh nhạy cùng sự bình tĩnh khi đối mặt mới nguy hiểm.

Đều mang một hương vị vô cùng đặc biệt, hấp dẫn sự chú ý của Dương Cẩm Tú.

Cô không hi vọng Vu Kiệt vì mình mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

...

Bên kia, trận ẩu đả tại tầng một của tập đoàn Hoa Mỹ đã đến hồi gay cấn.

Người của bộ phận bảo vệ đều đứng ở một bên, cũng không biết phải giúp cho bên nào.

Đột nhiên, có người bên ngoài tập đoàn chạy vào.

Một nhóm người mặc đồng phục màu xanh lam dùng tốc độ nhanh như chớp bao vây xung quanh đám người đang đánh nhau.

“Ông chủ, không xong rồi, cớm đến rồi”.

“Anh Hổ, làm thế nào?”

Vừa nhìn thấy đám người này, hơn hai mươi người vốn còn đang hừng hực khí thế liền giống như chuột thấy mèo, lập tức rúm ró lại, đứng yên không dám hành động bừa bãi nữa.

Đầu dây bên kia của điện thoại, người đàn ông đầu trọc bồn chồn nói: “Không được để thành phố Giang Thành biết chúng ta muốn làm cái gì”, nói xong ông ta liền ngắt luôn điện thoại, tránh để mình bị lộ.

Sắc mặt anh Hổ trở nên phức tạp: “Mẹ nó, lần này chúng ta bị oan rồi, cậu chủ Lãnh không phải nói tên này chỉ là một tên nhà quê nghèo kiết xác hay sao? Sao lại có bản lĩnh như thế?”

“Không được nói chuyện, tất cả hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra”.

Một nam cảnh sát cầm trong tay còng số 8 bước vào bên trong đám người, khoá hết tay của nhóm người ẩu đả đánh nhau này lại, cuối cùng đi đến trước mặt Vu Kiệt.

Anh ta nhìn Vu Việt từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, hỏi: “Là anh đánh bọn họ thành ra như vậy à?”

Vu Kiệt nhìn về phía cửa sau, rồi lại nhìn về phía cửa chính, sao lại không trông thấy Dương Cẩm Tú?

“Hỏi anh đấy!”

Vu Kiệt quay đầu lại: “Là tôi đánh”.

“Giỏi lắm, bao nhiêu người thế này đều là anh đánh, được đấy, đi theo chúng tôi một chuyến đi!”

“Cạch!”

Chẳng nói năng gì thêm nữa, người đàn ông trẻ tuổi còng tay Vu Kiệt lại rồi kéo anh đi về phía trước.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment