Đệ Nhất Lang Vương

Chương 152

Giang Thành giáp biển, mỗi ngày vào giờ này, trên biển đều sẽ có gió lớn.

Những con sóng như đôi bàn tay khổng lồ vỗ vào bờ biển. . Đam Mỹ Sắc

Mà vào lúc 12h trưa, dưới bầu trời dầy mây, một con tàu cao tốc đang lênh đênh trôi theo dòng nước chỉ còn cách khoảng một mét là vào đến vùng tiếp giáp duyên hải.

Trên biển nổi gió lớn, những con sóng dũng mãnh vỗ bốn bề, một lúc sau, cách bên ngoài đó không xa, một bóng dáng trông như người cá, rẽ sóng dưới mặt nước.

Mãi sau khi bơi đến gần rồi mới nhìn rõ, một người con gái mặc đồ lặn, tay chân mảnh khảnh nhưng rất khoẻ mạnh, có thể bơi linh hoạt trong điều kiện sóng to gió lớn, cuối cùng khi cô ấy đến bên mép tàu, một người nam thanh niên ở trên tàu đỡ cô ta lên.

Sau khi cởi mũ, mái tóc đen dài xoã xuống vai.

“Lão đại!”, thanh niên phía sau quỳ một chân xuống.

Người con gái hít sâu một hơi, cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ gió biển: “Bị phát hiện rồi sao?”

Cô ta nheo mắt với vẻ nghiêm túc.

“Vâng! Lão đại! Ông cụ ở Giang Thành đã nghỉ hưu 5 năm kia tối hôm qua đã đến thủ đô, 5h sáng nay, thủ đô bên kia đã điều động 3 chiếc tàu ngầm đến gần đây, còn cách chúng ta khoảng 10km”.

Người thanh niên nôn nóng trả lời, trên đất liền 10km có thể đi mất 20 phút, nhưng trên biển, tàu ngầm chỉ cần 7 – 8 phút là dễ dàng đến nơi, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Cô gái phát ra một tiếng cười lạnh: “Lưu Mặc Sinh… Xem ra, mấy ông già này vẫn rất coi trọng Vua Sói, 5 năm trong tù không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào với Vua Sói, cũng tốt, tôi đỡ mất công tìm kiếm anh ta!”

“Lão đại, Vua sói… ra tù rồi sao?”, khoé miệng người thanh niên khẽ run, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

“Cậu sợ rồi à?”

“Không không không… không…”, người thanh niên lắc đầu: “Tên khốn đó đã giết chết 30 cao thủ mà tổ chức chúng ta dày công huấn luyện, tôi hận hắn còn không kịp, làm sao có thể sợ được, Lão đại, chị mà đi, nhất định sẽ gây cho hắn phiền toái không nhỏ!”

“Quên đi! Nhưng mà nếu chuyện này mà cũng tính là phiền toái, thì hắn ta cũng không được gọi là Vua Sói, đi thôi! Dù sao Lưu Mặc Sinh cũng đã tìm ra chúng ta rồi, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian, sắp xếp cho tất cả mọi người ở thủ đô rút lui đi!”

“Vâng!”

Nói xong, người thanh niên cho tàu quay đầu chuẩn bị rời đi.

Mà trước khi rời đi, cô gái nhìn về hướng Giang Thành hồi lâu, mím chặt khoé miệng, năm ngón tay nắm chặt phát ra tiếng.

“Vua Sói Vu Kiệt, tôi chờ đợi cuộc chạm chán giữa anh và gia tộc Rothschild, hi vọng – anh sẽ không làm tôi thất vọng!”





“Cái gì? Anh nói người bạn trai kia của bạn học của tôi, là thần y chữa khỏi bệnh cho cậu chủ nhà họ Đổng? Là khách quý của nhà họ Đổng?”

Trong phòng thẩm vấn của tổng cục, Vương Huệ lần nữa kinh ngạc, đôi mắt mở to không khép lại được, tin tức này nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Lẽ nào… Những gì cô nhân viên kia nói lúc trước đều là thật.

Người bảo vệ kia vì thế không để ý đến yêu cầu của Dương Cẩm Tú, không thèm nhìn đã cho cô ấy vào, nguyên nhân hoàn toàn là vì cậu chủ Đổng đã đích thân tiếp đón.

Vì thế…

Hoàn toàn không cần thiết phải tự mình giới thiệu.

Không chỉ như vậy, trong mắt cô ta Dương Cẩm Tú không những không thê thảm như những gì cô ấy thể hiện, ngược lại, cô ấy đã nằm trong vòng quyền thế mà cô ta mãi mãi cũng không bao giờ động đến được?

Có thể làm cho cậu chủ Đổng đích thân tiếp đón, Vương Huệ cô… là cái thá gì!

Nhân viên công vụ gật gật đầu, cầm điện thoại đi đến: “Tự xem đi, cậu chủ Đổng tự mình lên tiếng, truyền thông đều bắt đầu đưa tin về việc này, cô còn tự mình chuốc lấy phiền toái, cô và Lưu Tiệp rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Tại sao lại cùng nhau bắt nạt cô Dương Cẩm Tú, còn vu oan cô ấy, ép cô ấy đến gặp Lưu Tiệp? Nói mau!”

Vừa nói, nhân viên công vụ giả vờ đập bàn, quát lớn, doạ cho Vương Huệ sợ run.

Cô ta nói như thế, hoàn toàn là do hoàn cảnh khi ấy, cô ta không dám chọc vào Lưu Tiệp, cũng không muốn đắc tội với Lưu Tiệp.

Cô ta nhíu mày: “Tôi… tôi… tôi đã nói dối, tôi không phải là cố ý, tôi sợ Lưu Tiệp bởi vì cô ta coi tôi và Dương Cẩm Tú là đồng bọn…”

“Thật không?”

Nhân viên công vụ chỉ vào màn hình máy tính: “Sao tôi lại thấy, cô như là đang cố ý đẩy cô Cẩm Tú đến trước mặt Lưu Tiệp, sau đó lại vu oan cô ấy? Cô chắc chắn là mình nói đúng sự thật chứ?”

“Vâng, vâng, tôi nói thật, không tin anh đi hỏi Dương Cẩm Tú, tôi và cô ấy thật sự là bạn học đại học, còn có mối quan hệ rất tốt, anh đi hỏi cô ấy đi!”

“Tôi không phải vừa nói rồi sau? Cô Cẩm Tú nói không quen thân với cô!”

“Cái gì?”, Vương Huệ không nghĩ đến, Dương Cẩm Tú sẽ nói như vậy!

Không quen thân?

Đúng là ở trong trường, họ quả thật không thân, cho dù đã ở cùng phòng với nhau 3 năm, ngoại trừ so sánh với Dương Cẩm Tú, cũng không nói với nhau lời nào.

Nhưng mà dù sao cũng là bạn học!

Cô không phải là bám vào khách quý nhà họ Đổng mới từ gà biến thành phượng hoàng sao?

Mới đó mà đã không nhận người rồi?

Dương Cẩm Tú!

Vương Huệ vừa ghen tị lại vừa có chút tức giận.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn có một nhân viên công vụ khác đi tới, cúi người xuống nói với người kia vài câu, người thanh niên ban đầu gật gật đầu, nhìn về phía Vương Huệ.

“Cô có thể đi rồi!”

“Ah…”

Vương Huệ kinh ngạc: “Tôi… tôi có thể đi rồi?”

“Uh, mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cô đi đi, không có việc của cô nữa!”

Nói xong, 2 người thanh niên rời khỏi phòng thẩm vấn, không tiếp tục phí lời nữa.

Nhưng mà lúc này, cảm xúc của Vương Huệ lại không được vui như vậy.

Hôm qua, cô ta gặp người đã từng là học sinh giỏi ở trường đại học, người bạn học đã từng chèn ép khiến cô trở thành trò cười trước khi tốt nghiệp, cô ta vốn muốn khoe khoang quyền lực của bản thân, không nghĩ đến sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cô ta càng không ngờ được, cuối cùng lại kết thúc bằng việc Lưu Tiệp bị đánh như chó què, thậm chí người có xuất thân cao quý như Rothschild Lina cũng bị người ta dí đầu xuống sàn nhà, cô ta tưởng rằng, tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Đổng.

Nhưng khiến cô ta bị sốc lại là, nhà họ Đổng sở dĩ ra tay hoá ra lại là vì bạn trai của cô ấy, người có sức mạnh trấn áp tất cả những người đàn ông ở đây.

Cô ta bắt đầu ghen tị.

Dựa vào đâu mà Dương Cẩm Tú có thể tìm được người đàn ông như vậy.

Dựa vào đâu mà bản thân cô ta đã khổ sở móc nối quan hệ, khó khăn lắm mới gia nhập được vòng quyền thế này, mà chỉ đổi lại được một cậu chủ của gia tộc hạng ba?

Dựa vào đâu mà cô ta lại trở thành như thế này?

Cô ta bước ra khỏi nơi đó với vẻ mặt thất thần, nhìn bầu trời u ám, khuôn mặt bỏng rát như thể vừa bị ai đó tát.

Vốn dĩ muốn thể hiện, không ngờ bản thân lại thành trò cười trong mắt Dương Cẩm Tú.

Cô ta vẫn luôn không nói ra thân phận của mình, có phải đã biến tôi thành thằng hề, hứng thú xem tôi biểu diễn, trong lòng cảm thấy thật buồn cười?

“Dương Cẩm Tú…”

Ánh mắt Vương Huệ lạnh lẽo: “Không thân với tôi…”

Nghĩ đến câu trả lời của nhân viên công vụ, cô ta với giọng ác độc: “Dương Cẩm Tú, cô đợi đó cho tôi, hay cho một câu – không thân với tôi, không phải là bám vào khách quý của nhà họ Đổng sao? Có gì mà đáng tự hào? Đợi tôi về đến thủ đô, tôi sẽ đáp ứng điều kiện kia của cậu chủ, đến lúc đó mà xem, ai mới là người phụ nữ cao quý nhất!”

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment