Đệ Nhất Lang Vương

Chương 154

Những con sóng vỗ rì rào trên mặt biển được mấy giây thì cũng dần biến mất trong gió biển.

Máy bay tiếp tục bay, Rothschild Tiêu Hán sau khi đóng khoang máy bay lại thì thần sắc lạnh lùng.

“Sau chuyện này phải giải thích thế nào?”

Jack khom người, đáp: “Có tổng cộng hai chiếc máy bay. Tôi sẽ cho vào trong máy bay đó những người mà cô chủ Lina ban đầu sắp xếp ra tay với cậu. Ông chủ chỉ biết, người ngồi trên máy bay đó là cô chủ Lina, còn những người trên đó nhận nhầm cô chủ thành cậu”.

“Như vậy, ông chủ không những không nghi ngờ cậu mà sẽ áy náy với cậu vì kế hoạch đó của cô chủ. Sau này tin cậu khỏi bệnh sẽ được truyền ra ngoài, ông chủ chắc chắn sẽ dồn sự chú ý vào cậu”.

“Cái chết của Lina sẽ trở thành bước đệm để cậu tiến vào công việc kinh doanh chủ chốt của gia tộc”.

Chỉ vài lời nói mà ông lão có quyền lực trong gia tộc Rothschild này đã biến một việc đầy nguy hiểm thành cơ hội hiếm có. Cách nói này khiến Tiêu Hán kinh ngạc bởi thủ đoạn của ông ta.

“Không hổ danh là ông Jack”.

“Cậu chủ nói gì vậy? Nếu không phải cậu mười năm trước mạo hiểm nhắc nhở thì chỉ e giờ tôi đã thành vong hồn dưới tay của gia chủ rồi. Nếu không có cậu thì tôi sẽ không được như ngày hôm nay, trở thành người có địa vị mà gia chủ không dám giết dễ dàng. Từ nay về sau, cậu sẽ trở thành chủ nhân mà tôi dùng tính mạng để hầu hạ”.



Một ngày qua đi rất nhanh, chập choạng tối, Dương Cẩm Tú tỉnh dậy từ giấc mộng. Từ sau khi ở bệnh viện về, cô vùi đầu vào gối ngủ luôn.

Vì hai người chưa kết hôn nên không thể đặt chung một phòng trong khách sạn được.

“Anh Vu Kiệt… Không phải vẫn đang còn ngủ đấy chứ?”, Dương Cẩm Tú lấy điện thoại ra nhìn thì phát hiện Vu Kiệt không gửi đến bất cứ tin nhắn nào.

Cô ngồi dậy rồi mặc quần áo đi ra ngoài, đi đến bên ngoài phòng của Vu Kiệt rồi gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc…”.

“Bộp, bộp”, không bao lâu trong phòng truyền lại tiếng bước chân.

Vu Kiệt mở cửa ra, hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

“Vâng”, Dương Cẩm Tú gật đầu nói.

“Có đói không?”, Vu Kiệt nghĩ một chút, ngủ cả ngày rồi nên chắc bụng đói lắm rồi?

Quả nhiên như vậy, chưa đợi Dương Cẩm Tú đáp lại thì bụng cô đã sôi sùng sục.

Dương Cẩm Tú nghe thấy vậy thì mặt đỏ bừng lên.

“Ha ha! Xem ra là đói lắm rồi. Nhưng vẫn chưa đến giờ ăn của khách sạn, vẫn phải đợi nửa tiếng nữa. Hay là em vào trong này cùng xem phim đi. Ban nãy anh tìm được bộ phim hay lắm”, Vu Kiệt chủ động mời. Anh nghiêng người nhường đường cho Dương Cẩm Tú nhưng đột nhiên biểu cảm không được tự nhiên cho lắm.

Lời mời này, có khiến Cẩm Tú nghĩ linh tinh không nhỉ?

Một giây sau, Dương Cẩm Tú cũng lộ ra ánh mắt xấu hổ. Hai người lần đầu yêu nhau, buổi tối mà ‘cô nam quả nữ’ chung một phòng rồi còn cùng nhau xem phim.

Vu Kiệt lúc này mới phản ứng kịp, cảm thấy mình làm thế không được hợp cho lắm, nên ho khan một tiếng nói: “Hay là chúng ta…”.

“Em vẫn chưa ngủ đủ, em về phòng ngủ thêm tí nữa, lúc nào ăn cơm thì gọi em nhé”, nói xong, Dương Cẩm Tú chạy về phòng của mình rồi đóng chặt cửa lại mà không dám nhìn vào mắt Vu Kiệt.

Ngượng chết đi được, ngượng quá đi!

Vu Kiệt hư quá đi…

Vu Kiệt đứng ở cửa mà vỗ nhẹ vào đầu mình.

Đúng lúc anh chuẩn bị quay vào phòng thì Trịnh Long đột nhiên gọi điện thoại đến.

Vu Kiệt đặt điện thoại bên tai, thần sắc âm trầm.

Sau khi rời khỏi bệnh viện quay về khách sạn, trước khi đi nghỉ ngơi anh có giao cho Trịnh Long một nhiệm vụ. Đó là nhanh chóng điều tra về nhân viên phục vụ tối qua đưa rượu độc cho Dương Cẩm Tú. Trực giác chiến đấu nhiều năm nói cho anh biết, chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Hoặc những gì Trương Thế Đào nói với anh đang che giấu điều gì đó. Anh muốn tự mình điều tra kỹ.

“Nói đi!”

“Cậu chủ! Thân phận của cô gái đó là giả tạo, cô ta đến từ nước ngoài, hiện giờ đã biến mất. Thủ đoạn chống trinh sát của đối phương vô cùng cao tay, không phải nhân vật bình thường đâu ạ”, Trịnh Long bình tĩnh đáp.

“Thủ đoạn chống trinh sát?”, năm chữ này lập tức khiến Vu Kiệt chau mày.

Kỹ năng của một trinh sát chuyên nghiệp thì một nhân viên phục vụ bình thường không thể có được. Anh hỏi: “Gần đây có ai mâu thuẫn với Lưu Tiệp hoặc nhà họ Trang không? Nhân viên phục vụ đó thật sự nhắm mục tiêu vào nhà họ Trang như Trương Thế Đào nói sao?”

“Có thể chắc chắn một điểm là… Không phải như vậy”, Trịnh Long không do dự mà đáp.

“Tại sao lại nói thế?”

“Thưa cậu chủ! Tôi đã điều tra mạng lưới nhiệm vụ của lính đánh thuê nước ngoài và cả mạng sát thủ nữa nhưng không có thông tin nào liên quan đến nhà họ Trang và Lưu Tiệp ở Giang Thành”.

“Cái gì?”, lời nói vừa dứt thì Vu Kiệt đã hiểu được ý của Trịnh Long.

Có thủ đoạn chống trinh sát, lại còn có thể bố trí đường thoát hiểm mà không bị ai truy đuổi, cái này chỉ có lính đánh thuê nước ngoài và sát thủ mới có.

Nhưng trên mạng nhiệm vụ nước ngoài không tìm thấy bất cứ thông tin nào là ám sát Lưu Tiệp. Điều này có thể chắc chắn, hai cốc rượu độc đó, mục tiêu cuối cùng không phải là hạ độc giết chết Lưu Tiệp?

Vậy thì tại sao?

Hay là… . Google ngay trang # trumt ruyen.co m #

“Tôi biết rồi”, Vu Kiệt gật đầu, đang định cúp điện thoại thì Trịnh Long lại nói: “Đợi đã cậu chủ! Trong lúc tôi điều tra có phát hiện ra một bức ảnh, có lẽ sẽ là một manh mối”.

“Gửi tôi xem nào”, mấy phút sau Trịnh Long dùng điện thoại chụp ký hiệu trên đất rồi chuyển cho Vu Kiệt.

Đó là một ký hiệu đặc biệt, năm ký hiệu hợp thành một hình dạng khá lạ. Nếu không phải là người quen với ký hiệu này thì khó mà hình dung ra được.

Và trong giây đầu tiên khi nhìn thấy ký hiệu này, sắc mặt Vu Kiệt trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

“Địa… Ma”.

“Cậu chủ! Cậu nói gì cơ?”

“À không có gì! Trịnh Long, anh quay về đi, không cần điều tra nữa đâu”, Vu Kiệt đưa ra quyết định bảo Trịnh Long quay về.

“Vâng”.

Vu Kiệt cúp điện thoại rồi nhìn một lượt hành lang. Sau khi chắc chắn không có ai nghe lén thì anh mới quay về phòng rồi đặt bức ảnh ở trước mặt.

Bên ngoài cửa sổ, mưa lớn như bao trùm cả thành phố, những hồi ức lại như ùa về trong tâm trí Vu Kiệt.

Địa Ma? Năm năm trước đám lính đánh thuê này đã bao vây anh và Vương Tam. Cũng chính bọn chúng ra tay giết chết Vương Tam.

Một nhóm lính đánh thuê vốn biến mất trong lịch sử, sao lại quay về rồi?

Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh quyết định báo tin này cho người từng là đại ca của anh. Vì vậy anh lấy điện thoại ra, nhấc gọi đến số điện thoại bí mật.

“Tút…”, một lúc sau, trong một căn cứ địa bí mật ở một núi rừng sâu thẳm cách thủ đô xa xôi, một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh đang xem một tài liệu tuyệt mật. Sau khi thở dài một hơi, ông ta mới nghe điện thoại.

“Lang Vương! Đã lâu không gặp”.

“Đại ca! Địa Ma quay về rồi”.

“Tôi biết rồi”, người đàn ông trung niên thở dài, nói.

“Anh biết ư?”

“Ừm! Buổi chiều vừa mới họp, thành phố Giang Thành phát hiện ra hành tung của Địa Ma. Đội Lang Nha của cậu xuất phát đi, đi điều tra bí mật ở ngoài biên giới. Vu Kiệt! Cậu có muốn quay về không?”

“Em…”, đứng trước lời mời của đại ca, Vu Kiệt ngây người ra.

Không phải vì anh sợ mà vì lý lịch của bản thân anh và nhiều yếu tố hiện tại, anh còn có thể quay về được không…?

Nếu như anh quay về thì Cẩm Tú sẽ ra sao?

Trước đây thì có lẽ anh sẽ không do dự nhưng hiện giờ, trong cuộc đời anh còn có thêm một mối bận tâm nữa, còn cả người nhà ở thủ đô xa xôi.

Anh do dự…

“Tôi biết rồi! Cậu cứ yên tâm! Lần này mà tìm được Địa Ma, chúng tôi sẽ đích thân ra tay để báo thù cho anh em đã hi sinh năm đó. Vu Kiệt! Bảo trọng!”

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment