Đệ Nhất Lang Vương

Chương 161

Vu Kiệt ra tay rồi!

Vệ sĩ xông lên đầu tiên vung văng gậy sắt trong tay, hắn không định nương tay mà dùng lực chém về trước.

“Xoẹt”, sau âm thanh đó, lại là tiếng gậy sắt gãy tan.

“Rắc rắc”.

“Cái gì? Sao… Sao có thể?”, vệ sĩ chấn động ngây người tại chỗ như nhìn thấy ma. Đây là gậy sắt, thế mà bị bẻ gãy như vậy sao?

Và phút chốc chần chừ ngắn ngủi khiến hắn mất đi cơ hội ra tay. Vu Kiệt giơ tay lên đập vào cằm hắn. Một giây sau, hắn bị đánh bay ra ngoài, sức lực toàn thân như tan biến. Sau đó hắn ngã xuống đất, miệng còn phát ra tiếng kêu thê thảm.

Đánh ngã một người không có nghĩa là kết thúc. Tiếp đó, anh lắc người một cái, chớp mắt một cái đã xuyên qua đám đông, tốc độ cực nhanh, thân thủ linh hoạt chứ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Tất cả mọi người đều kinh hãi bởi thân thủ của Vu Kiệt, chàng trai đi giày da, mặc quần dài màu xanh, áo phông màu đen mà lại lợi hại như vậy?

Những người kia đều là vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc nhưng ở trước mặt Vu Kiệt, căn bản không có sức phản đòn nào?

Ngay lập tức, chưa đầy mấy phút thì sau cánh gà đều là tiếng kêu thảm. Tất cả vệ sĩ đều nằm xoài trên đất, trên người đều thương nặng.

Chu Mặc Hàm đứng ở cuối cùng và Tưởng Mộng Mộng là kinh hãi nhất. Họ nhận ra người đàn ông này căn bản không đơn giản.

Cũng trong lúc Chu Mặc Hàm không phản ứng lại, Vu Kiệt đi đến trước mặt cô ta. Sự xuất hiện đột ngột này khiến cô ta vô cùng sợ hãi.

“Hự!”, Chu Mặc Hàm sợ chết khiếp, ban đầu là không coi ai ra gì đến hống hách và giờ đây là không nói được câu gì. Cô ta lùi về sau, kết quả là ngồi sụp trên đất.

“Anh… Anh muốn làm gì? Tôi là Chu Mặc Hàm, nếu anh dám ra tay với tôi thì tôi… Sẽ báo cảnh sát đấy. Tôi còn công khai hình ảnh anh trên mạng, để dư luận chèn ép anh khiến cả đời này anh sống trong sợ hãi, không ngóc đầu lên được…”.

Kể cả đến bước này, Chu Mặc Hàm vẫn cảm thấy mình có địa vị cao quý.

Cô ta là minh tinh, có hàng chục triệu fan hâm mô, chỉ đăng ngẫu nhiên một status là nhận được hàng trăm nghìn lượt like, nói một câu là có thể lay động vô số con tim. Mặc dù cô ta không còn quá xinh đẹp như những cô gái trẻ nhưng một câu nói cũng đủ thay đổi vận mệnh của một người bình thường.

Đối với cô ta mà nói, dùng dư luận chèn ép đối thủ là một thủ đoạn quá quen thuộc, bởi không có ai muốn sống trong cái bóng đen của dư luận cả.

Nhưng cô ta căn bản không biết người mình đang đối mặt là ai?

Dư luận ư?

Có đáng sợ bằng việc năm năm trước Vu Kiệt vượt biên giết địch, trở thành nỗi sợ hãi của lính đánh thuê không?

“Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo…”.

“Cút!”, Vu Kiệt nghiêng đầu, lạnh lùng quét nhìn Tưởng Mộng Mộng, lập tức dọa cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, không được nói gì.

“Anh… Anh…”.

“Lại đây, xin lỗi đi”.

Lời nói vừa dứt, Vu Kiệt nhấc mạnh Chu Mặc Hàm lên, dường như không coi cô ta là một minh tinh. Sau đó anh dùng lực nhấc bổng lên rồi ném cô ta về phía Phương Phương.

Chu Mặc Hàm đau đớn hít một hơi lạnh, từ đất bò dậy, nói: “Anh… Anh toi đời rồi… Tôi không xin lỗi đấy, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi?”

“Dựa vào cái gì à?”

Vu Kiệt trầm giọng nói: “Cô cho người đánh họ, không phải xin lỗi sao?”

“Cô vu khống sỉ nhục họ, không nên xin lỗi sao?”

“Cô xé nát cuốn sổ lưu niệm của họ, còn mắng mỏ, sỉ nhục nhân cách của họ, lẽ nào cũng không phải xin lỗi sao?”

“Tôi…”, lúc này Chu Mặc Hàm ngây người ra.

Về tính về lý, dường như cô ta… Thật sự nên xin lỗi nhưng cô ta là thân phận gì chứ? Cô ta có lượng fan khổng lồ, là một minh tinh mở buổi hòa nhạc là thu hút hàng triệu fan.

Còn những cô gái kia là cái gì? Chẳng qua chỉ là mấy hạt cát trong sa mạc, đâu có tư cách bắt cô ta xin lỗi? Cô ta có chịu không?

Là một đại minh tinh nên cô ta không thể cúi đầu trước người khác.

Nghe thấy lời này, Vu Kiệt lạnh lùng cười nói: “Không muốn xin lỗi đúng không?”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, nói: “Trong đây có video và đoạn ghi âm cô cho người đánh mấy cô gái kia. Nếu như tôi tung nó lên mạng hoặc chủ động báo cảnh sát cho cô ngồi trại giam. Cô thấy thế nào?”

“Cái gì?”, lời nói vừa dứt thì nỗi uy hiếp dấy lên trong lòng Chu Mặc Hàm.

Cô ta thấy hoang mang. Cô ta không thể ngờ, những lời ban nãy của mình đã bị ghi âm lại.

Không được! Không thể để nó bị lan truyền ra bên ngoài được!

Trước đây, hình tượng cô ta luôn thể hiện trước mặt mọi người là cô gái dịu dàng đáng yêu, nếu truyền ra ngoài thì giới truyền thông sẽ viết bài thế nào? Mọi người sẽ nhìn cô ta thế nào? Cả các fan hâm mộ sẽ nhìn mình với ánh mắt gì?

Không được! Tuyệt đối không được!

Cô ta kinh hãi, nói: “Anh… Mau đưa nó cho tôi, đưa đây…”.

“Sợ rồi hả?”

“Vậy thì xin lỗi đi”, Vu Kiệt chỉ về phía Phương Phương và mấy cô gái.

“Anh…”.

“Không nỡ hả? Không muốn mất thể diện đúng không?”, Vu Kiệt ấn mấy cái trên điện thoại, cười nói: “Bây giờ tôi chỉ cần ấn nút thì đoạn video của cô sẽ lan truyền trên mạng đấy”.

“Được! Tôi xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi”, Chu Mặc Hàm hoang mang, vội đồng ý. Cô ta không muốn vì hành động xốc nổi của mình ở sau cánh gà mà ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của mình trong giới giải trí.

Nhịn một phút, biển rộng trời cao! Dù sao thì trong cánh gà có camera, đợi sau này có thời gian cô ta sẽ tìm Vu Kiệt để tính sổ.

“Vậy thì xin lỗi đi!”, Vu Kiệt thu điện thoại lại, nói.

Chu Mặc Hàm gật đầu, quay đầu lại nói với Phương Phương và mấy cô gái, trong lòng thầm thấy không vui: “Xin lỗi, ban nãy là do tôi sai, mong các cô thứ lỗi”.

“…”, Phương Phương và mấy cô gái kia đều không biết nên làm như thế nào?

Một đại minh tinh lại thật sự đi xin lỗi mình, họ chưa từng đứng trước cảnh tượng như này.

Lúc này, họ không biết nên nói gì. Vốn là người có học thức nên họ khoát tay, nói: “Không sao, không sao đâu ạ…”.

“Tôi xin lỗi xong rồi”, Chu Mặc Hàm ngẩng đầu lên, giơ tay với Vu Kiệt nói: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi phải xóa đoạn video và ghi âm đó đi”.

“Xóa ư?”, Vu Kiệt nhún vai, nói: “Xin lỗi nha! Ban nãy hình như tôi quên ấn nút lưu nên video và ghi âm không lưu lại thì phải”.

“Cái gì?”, Chu Mặc Hàm cảm thấy mình bị giễu cợt.

Cô ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy, quát: “Anh dám giỡn tôi hả?”

“Đây là bài học cho cô”, Vu Kiệt thản nhiên nói, sau đó đi đến bên cạnh Chu Mặc Hàm, nói: “Đừng tưởng mình là minh tinh thì to tát lắm! Fan hâm mộ yêu mến cô đó là hạnh phúc của cô, chứ không phải là thứ để cô đem ra tự kiêu”.

Nói xong, anh nhìn đám người Phương Phương, nói: “Đi thôi! Thần tượng này không đáng để mọi người ngưỡng mộ nữa đâu, ở đây cũng chỉ phí thời gian thôi”.

Mấy người đều gật đầu. Qua chuyện này, họ coi như nhận ra bộ mặt thật của Chu Mặc Hàm nên đứng dậy cùng với Vu Kiệt rời đi.

Sau khi họ rời đi, Chu Mặc Hàm sắc mặt đỏ ửng, dùng sức gào hét.

Là một đại minh tinh mà cô ta không ngờ mình bị đùa giỡn như thế. Đối phương mặc bộ đồ vỉa hè, không có chút khí chất nào. Khó tưởng tượng hơn là cô ta lại phải đi xin lỗi mấy fan hâm mộ mình trước đó?

Cô ta thấy mình bị sỉ nhục, chẳng khác nào đây là cú tát lên mặt cô ta.

“Chị Tưởng! Em… Em…”.

Tưởng Mộng Mộng sầm mặt lại, nói: “Yên tâm đi! Tên này không đi được đâu”.

Nói xong, Tưởng Mộng Mộng cầm điện thoại lên, cũng đúng lúc này bên ngoài cánh gà có ba người thanh niên mặc vest bước vào.

“Mặc Hàm! Tôi dẫn cậu chủ Lâm ở thủ đô đến gặp cô đây. Cô… Cô sao thế?”

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment