Đệ Nhất Lang Vương

Chương 179

Trong thời gian một tiếng rưỡi đồng hồ, mây đen vây kín khắp bầu trời bao phủ cả thị trấn nông trường nhỏ, mọi người đang xì xào bàn tán, trên đường phố trải đầy những thi thể nằm trong vũng máu.

Súng trong tay bọn họ không có một viên đạn nào, dưới sự điều động các mối quan hệ đặc biệt của gia tộc Rothschild, các tổ chức chịu trách nhiệm quản lý an ninh trật tự đều sẽ làm ngơ trước bất kỳ vụ bạo lực nào xảy ra vào hôm nay, ngay cả khi có nhận được điện thoại kêu cứu từ người dân ở các thị trấn nông trường, họ vẫn cũng không lập tức hành động.

Những điều này đã tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho ông Hoàng!

Khi bạn nâng cây đao lên thì bạn nên chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị chém giết bởi nó.

Đây là những gì ông Hoàng đã nghe được từ một bộ phim truyền hình cách đây mấy năm trước, ông ta rất thích và luôn ghi nhớ trong lòng.

Ông ta bước đi trên con phố rộng lớn, xác chết hai bên đổ rạp sau lưng ông. Lưỡi đao chém xuống không ngừng tuôn ra những dòng máu đỏ tươi. Cây đao đã để gỉ hơn 20 năm cuối cùng hôm nay cũng được dùng đến rồi!

Dưới ánh sáng trắng bạc, một chút sắc bạc sáng chói hòa lẫn máu giống như sương mai sáng sớm, nhỏ ‘tí tách’ trên đường nhựa.

Tóc ông ta bạc trắng xóa, thân hình và ngũ quan đều trông hơi gầy, tuy không bằng một thanh niên cao một mét tám nhưng bóng lưng ấy đã để lại ám ảnh không thể xóa nhòa trong gần 200 số lính canh dưới âm phủ!

Hơn nữa bọn họ sẽ không có bất kỳ cơ hội vùng lên phản kháng nào nữa!

Họ đã thua rồi!

Chết rất nhanh gọn.

Ngay từ khi bọn họ vừa bước xuống xe thì đã sa vào bẫy mà ông Hoàng chuẩn bị từ trước.

Cuối cùng những đám mây ở phía xa cũng tản ra, một ánh chiều tà vàng nhạt xuyên qua những cành cây rậm rạp trong rừng chiếu vào mặt ông ta, ông lấy ra một tấm vải trắng cũ, cẩn thận lau sạch vết máu trên cây đao rồi đeo nó vào thắt lưng của mình.

Ông ta lấy điện thoại ra, liếc nhìn thời gian: "Bà nhà sắp dậy rồi, hây hây, nên về nhà nấu cơm thôi!"

Sau đó, ông lại đặt điện thoại lên tai: "Tôi trở về đợi cậu, Vu Kiệt - tối nay gặp!"

"Tút!"

Cúp điện thoại, ông Hoàng đeo một chiếc khẩu trang đen, chắp hai tay sau lưng đi về nhà.

Vừa đi vừa ngâm nga một đoạn bài hát...

"Nước sông Hoàng Hà, trên trời đổ xuống, chớp mắt liền thấu hàng ngàn dặm, giết ma quỷ, diệt tà ác, nhấn chìm tất những kẻ quyền quý bất lương, phân phát tiền, chia vàng bạc, gia đình nhỏ hạnh phúc lớn, cuộc sống người dân đẹp biết bao.."

"Đẹp biết ba...đẹp biết bao..."

"Hahahaha..."

...

...

"Pằng!"

Với độ chính xác tuyệt đối, một làn khói xanh bay ra từ nòng súng, lúc này ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng giống như Sát Thần mà bắn ra phát thứ tư.

Một tiếng súng vang lên, viên đạn đó bay xa 1km, với tốc độ vừa nhanh và mạnh đến thần kì mà xuyên qua thân cây sau đó lại găm vào trán của một tên lính đánh thuê.

Không nghi ngờ gì nữa, số phận của tên lính đánh thuê đó chỉ có thể là chết.

Kể từ thời điểm hắn ta xuất hiện trong tầm ngắm của Vu Kiệt, kết cục của hắn ta đã được định trước rồi.

Trên người bọn chúng đều được trang bị ngụy trang!

Thứ in giữa cánh tay của hắn ta chỉ thuộc về biểu tượng của Địa Ma.

Giống như dấu ấn của tử thần, dính mắc vào tất cả bọn chúng.

"Pằng!"

Lại thêm một tên lính đánh thuê khác ngã xuống đất, những tên lính còn lại đang ẩn nấp ở những chỗ khuất khác đều đồng loạt lộ ra vẻ tức giận.

"Mẹ kiếp, tên khốn này, hắn...hắn đang săn giết chúng ta, hắn thực sự coi chúng ta như con mồi! Mẹ kiếp, đệt...", một tên lính đánh thuê mặt đen tức giận nghiến răng ken két.

"Con khỉ Hoa Hạ chết tiệt này, sao hắn lại dám làm như vậy chứ!"

Với tư cách là lính đánh thuê hàng đầu của Địa Ma, từ lúc bọn chúng gia nhập vào tổ chức thì chưa từng thất bại. Năm năm qua, mặc dù Thanh Xa không đưa bọn chúng trở về giới lính đánh thuê, nhưng những nhiệm vụ mà bọn chúng thực hiện đều vô cùng nguy hiểm. . truyện ngôn tình

Ngay cả Biệt Quốc Binh Vương vang dội toàn cầu cũng đều bị chính tay bọn chúng mai táng, từ bao giờ mà lại rơi vào tình cảnh bị người khác xem như bia bắn vậy chứ!

Bên kia, sau khi biết tin tất cả số người ở thị trấn nông trường đều đã chết, Thanh Xa dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó nhanh chóng cầm bộ đàm nói: "Tôi ra lệnh cho các cậu ngay lập tức trở về. Có thể đối phương không chỉ có mỗi Lang Vương. Có lẽ người mà các cậu đối phó căn bản không phải là Lang Vương! "

Sau khi suy nghĩ một phút, Thanh Xa đưa ra phán đoán.

Có hơn hai trăm thị vệ được phái đến thị trấn nông trường vậy mà tất cả đều chết hết chỉ trong vòng một giờ. Nếu đối phương là một người, tuyệt đối không thể nào lập được kỷ lục như vậy, vì vậy cô ta phán đoán rằng rất có thể không chỉ có mỗi Lang Vương mà còn có những tổ chức cao nhất của Hoa Hạ nữa!

Khi sáu tên lính đánh thuê còn lại nghe được câu này đều ngẩn người!

"Rút lui…"

"Rút lui?"

Lính đánh thuê mặt đen Lucen tức giận nói: "Lão đại, tên khốn này đã giết bốn người của bọn em rồi, còn đạp niềm kiêu hãnh của bọn em xuống đất rồi sỉ nhục khinh bỉ, ép bọn em phải trốn chui trốn lủi như những kẻ hèn nhát. Lúc này bảo bọn em rút, chị muốn bọn em trở thành trò cười sao?" "

“Ngu xuẩn, cậu còn tưởng cậu có thể giết hắn sao?”, Thanh Xa mắng hắn ta một trận rồi lệnh: “Lập tức trở về ngay cho tôi!

"Không được! Em không đồng ý, cho dù trong thị trấn nông trường không chỉ có một người, nhưng em chắc chắn ở ngọn núi đối diện chỉ có duy nhất một người, tên khốn đó đã giết chết bốn người của chúng ta. Nếu cứ để cho hắn chạy thoát như vậy thì chúng ta đâu còn mặt mũi nữa chứ! ”

Nói xong, Lucen tắt kết nối bộ đàm, đeo khẩu súng bắn tỉa sau lưng, nói với những người còn lại: "Tôi sẽ chạy lên ngọn núi kia thu hút sự chú ý của hắn. Các cậu phải nắm chắc cơ hội mà lập tức giết hắn, tên khốn kiếp này, bây giờ tôi phải giết chết hắn! "

"Lucen..."

Vẻ mặt của năm người còn lại đều biến sắc, vừa định lên tiếng khuyên nhủ hắn ta, nhưng phát hiện đã quá muộn rồi.

Lucen đã trực tiếp lao ra, chạy xuống chân núi với tốc độ nhanh nhất.

Đây hoàn toàn là tự dâng mình trước nòng súng của kẻ thù, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy đường thoát thân của Lucen rất ngoằn ngoèo, rẽ về phía trước theo đường hình chữ S. Đây là đang muốn làm hỗn loạn tầm kiểm soát bắn tỉa của quân địch.

“Làm sao đây?”, một tên lính đánh thuê ngước lên hỏi.

"Còn có thể làm sao nữa? Cậu ta đã tắt bộ đàm rồi, ắt hẵn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến đẫm máu. Cậu ta nói đúng, đối phương chỉ có một người. Nếu không khi chúng ta bị lộ, sẽ không chỉ có một viên đạn bắn qua đây. Chúng ta có sáu người còn hắn chỉ là một người. Lẽ nào hắn muốn một chọi sáu chắc, đừng quên chúng ta là những chiến sĩ đã giết chết Biệt Quốc Binh Vương! "

"Con khỉ Hoa Hạ này đã giết chết đồng đội của chúng ta. Nếu chúng ta cứ thế mà quay trở lại thì chúng ta sẽ thành một trò cười!"

"Giết hắn!"

"Được!"

Mọi người lập tức đi vào trạng thái chiến đấu và bắt đầu ló đầu ra tìm tung tích của Vu Kiệt.

Lúc này Vu Kiệt cũng đã phát hiện ra Lucen đang vội vàng xuống núi, anh không hề hướng nòng súng nhắm trên người hắn ta, loại thủ đoạn nhử mồi cũ rích này anh đời nào mắc bẫy.

Ngược lại sau khi nhận được hai câu của ông Hoàng, Vu Kiệt cũng hiểu rằng đã đến lúc anh nên vào thành rồi!

Nhưng mà trước mắt anh phải thu về một chút lãi trước đã!

Lang Nha mười người!

Bên kia cũng phải mười người!

Vậy thì tiễn mấy người này lên đường trước đã!

Để tế lễ mười vị anh hùng chiến hữu của tôi trên thiên đường!

Vu Kiệt nheo mắt, chẳng mấy chốc đã phát hiện được năm mục tiêu khác nhau trong tầm ngắm, anh khẽ mỉm cười, nụ cười đầy sát khí, sau đó đưa ngón tay bóp cò súng, ngay khi kính viễn vọng của một tên lính sắp phát hiện ra vị trí của anh.

Anh đã nổ súng rồi!

"Pằng!"

"Pằng!"

"Pằng!"

"Pằng!"

"Pằng!"

"..."

Năm tiếng súng liên tục vang lên, gần như là cùng một lúc!

Một giây, năm phát súng!

Tôi chính là đợi các người lộ ra thôi!

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment