Đệ Nhất Lang Vương

Chương 198

Đây là bia mộ của Mộ Viên Viên!

Đó là nơi mà anh ta đã cam tâm tình nguyện bán mình cho gia tộc nhà họ Lý mới đổi lại được để hoàn thành tâm nguyện của Mộ Viên Viên!

Trong những năm qua, anh ta đã liều mạng làm việc chính là mong hoàn thành nhiệm vụ và nhận đủ tiền thưởng để trả tiền thuê hàng năm ở đây!

Vì ước mơ lúc còn sống của Viên Viên!

Vì để bản thân có một nơi để gửi gắm những ký ức đẹp đẽ!

Vì yêu thương cô ấy, Trịnh Long gần như đã trao cả tuổi thanh xuân.

Nhưng với sự đổ nát của nhát búa kia...

Bia mộ bị đánh đập tan hoang.

Nơi mà anh ta đã gửi gắm bao tâm tư và ký ức suốt tám năm trời đã tan hoang.

Nơi duy nhất mà anh ta có thể nhìn thấy Viên Viên trong giấc mơ đã biến mất.

Người phụ nữ đã yêu cầu nhóm người này phá bia mộ thậm chí làm nhục Viên Viên...là một kẻ khốn nạn!

"Độp!"

Cái túi đang nằm trong tay anh ta rơi xuống đất phát ra tiếng động khe khẽ!

Đột nhiên, hai mươi gã đàn ông to lớn kia đang chuẩn bị dùng búa đập xuống bia mộ thêm lần nữa đều hướng mắt về phía Trịnh Long.

Người phụ nữ tên Triệu Như Tuyết lập tức nheo mắt lại, giây tiếp theo, cô ta chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Trịnh Long, anh ta điên cuồng chạy tới.

Tay anh ta siết chặt thành quyền dồn hết sức lực vào nắm đấm, hai mắt đỏ hoe như mất hết lý trí mà lao về phía Triệu Như Tuyết.

"Đồ khốn nạn, cô dám..."

Triệu Như Tuyết khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng hừ lạnh một tiếng: "Ngăn hắn lại!"

"Vâng".

Một người đàn ông to lớn lập tức đặt búa xuống, quay người bước sang một bước, lập tức đứng chắn trước mặt Triệu Như Tuyết.

“Cút sang một bên!”, Trịnh Long gầm lên.

"Bụp!"

Không ngờ khi Trịnh Long đến vị trí cách đó vài mét, gã đàn ông to lớn kia đã nhanh như chớp xuất ra một quyền như rồng bay, trong nháy mắt gã cúi người đi tới trước Trịnh Long, một đấm từ trên xuống, âm thanh khó chịu vang lên!

Trịnh Long bay ra ngoài và rơi xuống đất.

Sức mạnh chênh lệch quá rõ ràng!

Ngay sau đó, những người còn lại nhanh chóng bao vây Trịnh Long.

"Bộp…bộp..."

Một tràng vỗ tay kéo dài vang lên.

"Không hổ là đại cao thủ thứ ba của Long Môn thủ đô, anh Long, làm tốt lắm!"

Triệu Như Tuyết vỗ tay rồi chậm rãi bước đi trên đôi giày cao gót đến chỗ Trịnh Long trong tư thế kiêu ngạo.

Bị bao vây bởi một nhóm đàn ông to lớn, vài đôi giày da đè mạnh vào vai Trịnh Long, tóm lấy anh ta nhấc bổng lên.

Còn người đàn ông to lớn ra tay cực nhanh kia vẻ mặt bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Cậu chủ Hiên Viên đã căn dặn phải bảo vệ cô Triệu chu toàn, đây là chức trách của tôi!"

“Vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa!”, nội tâm Triệu Như Tuyết có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Trước đây nghe nói Long Môn ở thủ đô là nơi tụ hội tất cả các cao thủ khắp mọi nơi, ước mơ của cô ta là một ngày nào đó sẽ được các cao thủ của Long Môn làm vệ sĩ, điều này so với việc lái một chiếc xe hơi sang trọng hay sống trong biệt thự còn uy phong hơn nhiều.

Nói cho cùng, địa vị có thể so sánh với Hiệp hội võ lâm quốc gia như Long Môn thì không phải ai cũng có thể mời được một vị cao thủ trong số đó làm vệ sĩ, ngay cả những gia tộc đứng đầu khu vực Đông Lục và bộ phận Tây Tứ cũng không có tư cách này!

Vậy mà với xuất thân bình thường như cô ta lại có thể nhận được sự đối đãi này, chỉ vì cô ta đã tìm được một người bạn trai xuất sắc!

Gia tộc hào môn đứng đầu thủ đô, cậu ba nhà họ Hiên Viên - Hiên Viên Khánh!

Chính vì có Hiên Viên Khánh là người chống lưng nên mỗi lần Triệu Như Tuyết đến thành phố liền có vô số con nhà hào môn đổ xô lấy lòng cô ta, ngay cả những nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên truyền hình cũng đối với cô ta rất vui vẻ hòa nhã.

Kết quả là cô ta ngày càng không kiêng nể gì cả, không xem ai ra gì!

Liếc nhìn Trịnh Long bằng ánh mắt lạnh lùng, cô ta nói: "Trong những năm nay, anh là kẻ đầu tiên dám ra tay với tôi đấy, anh là bị cửa đè bẹp mất não rồi hay là từ bệnh viện tâm thần chạy ra vậy!"

"Hừ!"

Bị một đám đàn ông to lớn vây quanh, Trịnh Long không thể nhúc nhích, anh ta siết chặt tay hướng phía Triệu Như Tuyết nhổ một bãi nước bọt!

Mặt Triệu Như Tuyết biến sắc, cô ta lùi về phía sau một bước, giẫm mạnh chân xuống đất: "Thật hay cho một kẻ không biết tốt xấu gì, chán sống rồi!"

Nói xong cô ta đưa tay lên tát vào mặt Trịnh Long liên tục vài bạt tai!

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Dùng mười phần sức lực mà tát.

"Đồ khốn nạn, cô phá nát bia mộ của người yêu tôi, chỉ cần tôi chưa chết, tôi sẽ khiến cô tan xương nát thịt, trả giá cho hành động này!"

Đào mộ người ta là ác độc nhất!

Lúc này, trong mắt Trịnh Long đối với Triệu Như Tuyết tràn đầy hận thù!

"Người yêu?"

Nghe thấy lời này, Triệu Như Tuyết đột ngột liếc nhìn bia mộ đã bị đập nát kia rồi chợt nhận ra: "Thì ra anh chính là người đàn ông của ả tiện nhân này, chẳng trách!"

"Đến đúng lúc lắm, đỡ mất công tôi phải phái người đi thông báo cho anh. Nghĩa trang này đã được tôi mời thầy phong thủy đến xem rồi, đây là mảnh đất quý tốt nhất ở núi Đào Hương Giang. Vì vậy từ hôm nay trở đi, mảnh đất này tôi đã mua rồi".

"Còn anh! Cứ tùy tiện tìm một nơi mà đem tro cốt của người yêu mình chôn đi! Ngoài ra, xét về điểm này, vừa nãy những hành động xúc phạm tôi của anh, tôi sẽ xem như chuyện cũ đã qua, hiểu chưa?"

Chuyện cũ đã qua?

Hừ!

Hừ!

Một tiếng cười lạnh từ trong lòng Trịnh Long vang lên!

Dựa vào cái gì, mà chỉ một câu nói của cô lại bắt tôi phải mang hài cốt của Viên Viên đến nơi khác?

Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ khác đập phá bia mộ của bạn gái mình, còn yêu cầu anh ta chyển hài cốt đến nơi khác, nếu như cứ thế này mà gật đầu đồng ý thì ai mà làm được chứ?

Mọi người sinh ra vốn dĩ đều bình đẳng, cô bảo tôi chuyển đi, tôi liền phải chuyển đi, cô là cái thá gì?

"Cô đừng có mơ!"

Trịnh Long từ chối ngay lập tức.

Trong nháy mắt, thái độ cao ngạo của Triệu Như Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng: “Này, tôi cảnh cáo anh, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lai lịch của tôi, anh chọc không nổi, cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu anh đồng ý, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngày hạ táng của ông nội tôi sắp đến rồi, anh đừng gây chuyện với tôi!"

"Vậy sao?"

"Tôi lại không muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra!"

“Anh chắc chứ?”, ánh mắt của Triệu Như Tuyết ngày càng thêm lạnh.

Đúng lúc này, người đàn ông to lớn bước tới nói: "Cô Triệu, tiền thuê mỗi nghĩa trang ở Đào Hương Giang hàng năm khoảng năm trăm ngàn. Có lẽ là hắn cần tiền!"

"Cần tiền?"

Triệu Như Tuyết mỉm cười: "Vậy sao, cần tiền thì dễ giải quyết rồi".

Dứt lời, cô ta rút một xấp tiền mặt hàng chục ngàn từ trong túi xách của mình ra, rồi vung lên giống như thưởng một chút tiền vụn vặt cho người ăn xin, rơi vào mặt Trịnh Long.

Cần tiền?

Được thôi!

Cho anh tiền!

Nhưng…

Ngay lúc đó, cơn tức giận từ trong lòng Trịnh Long bùng lên.

"Cô đang...sỉ nhục tôi sao?"

Triệu Như Tuyết nhún vai: "Sỉ nhục? Anh nghĩ nhiều rồi, còn chưa đủ tư cách. Ở đây có mấy chục ngàn, cứ xem như là tiền tái định cư cho bạn gái anh đi! Dù sao cũng chỉ là một ả tiện nhân không ai thèm, cũng đáng giá từng đó tiền mà thôi! "

"Nói thật, anh chôn cô ta ở một nơi quý trọng như thế này thật là lãng phí, một người chết bình thường mà thôi, cũng không phải là người có tiếng tăm gì, cần gì phải vậy chứ?"

"Anh tự mình suy nghĩ mà xem, những điều tôi nói có đúng hay không, đừng tự chuốc lấy phiền phức vì một kẻ đã chết, anh bạn, đây là lời khuyên cuối cùng dành cho anh, cầm lấy số tiền này cùng với tro cốt của bạn gái anh rời đi đi!"

"Cút!"

Không chút do dự, Trịnh Long hướng Triệu Như Tuyết gầm lên.

"Đệt, đánh cho tôi, đánh chết cho tôi!"

Giây tiếp theo, Triệu Như Tuyết liền ra lệnh, đôi mắt đầy ác ý như thể đang nhìn một người chết.

Trong mắt cô ta, có cậu chủ Hiên Viên là hậu thuẫn, chính là nên cao cao tại thượng, không ai dám làm gì trái ý cô ta.

Dám bảo cô ta cút!

Muốn chết!

Nhưng…

Cô ta không hề biết rằng hành vi của ngày hôm nay đã gieo rắc nguy hiểm cho thảm kịch trong tương lai!

Cô ta đã khiêu khích một nhân vật kinh dị, người đã tự tay tiêu diệt bốn trăm lính đánh thuê đứng đầu thế giới!

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment