Đệ Nhất Lang Vương

Chương 267

Nói xong câu này, lão quản gia đẩy xe Hiên Viên Mục rời khỏi hành lang. Ông ta không dám ở lại lâu.

Không chỉ chấn động bởi tin Vu Kiệt đã đến Long Môn và giẫm đạp lên uy danh của Long Môn mà còn vì trong lòng ông ta lúc này đột nhiên xuất hiện những suy đoán.

Đệ tử chân truyền của đại quốc thủ!

Đệ tử chân truyền của đại võ thánh!

Nếu như hai danh xưng hàng đầu thủ đô này đều tập trung ở Vu Kiệt, cộng với thân phận cậu chủ đời thứ ba nhà họ Lý, vậy thì trong top thanh niên thủ đô có ai so sánh được với Vu Kiệt đâu!

Hiên Viên Mục đứng trước cửa phòng bệnh mà thầm than thở!

Người xưa có câu: “Sinh con thì giống Tôn Quyền”.

Thời nay thì…

“Sinh con giống Vu Kiệt nhà họ Lý”.

Trong giây phút yên tĩnh, Hiên Viên Mục hít sâu một hơi rồi lại đi vào phòng bệnh.

Nhìn ông cụ Hiên Viên nằm trên giường bệnh, sắc mặt ngưng trọng mà Hiên Viên Mục trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: “Bố… Con nghĩ… Nhà Hiên Viên chúng ta cũng nên cho người trẻ tuổi đó câu trả lời cuối cùng”.

“Câu trả lời cuối cùng?”, ông cụ Hiên Viên chau mày hỏi lại.

Trong đôi mắt già nua đó, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi vô hạn. Trước đây, sở dĩ nhà Hiên Viên dám làm càn trước mặt nhà họ Lý là bởi vì nhà họ Lý không có hậu tự.

Không có hậu tự, có nghĩa là nhà họ Lý năm mươi năm sau sẽ không có ai kế thừa gia nghiệp. Không có người kế thừa hương hỏa, kể cả nhà họ Lý có hưng thịnh thế nào đi nữa, thì đã làm sao?

Nhưng hiện giờ… Đã không giống như trước đây nữa rồi.

Nghe nói đứa trẻ sơ sinh tắt thở chết 25 năm trước, giờ đây đã quay về rồi!

Còn ông cụ Lý, sau khi Vu Kiệt quay về thì nhà họ Lý cũng đã có khá nhiều động thái. Nếu như không cho họ câu trả lời cuối cùng thì nhà Hiên Viên…

Nghĩ đến đây, ông cụ Hiên Viên đưa ra quyết định!

Ông ta nhắm mắt lại, sau đó nói: “Đi làm đi!”, giọng điệu vô cùng mệt mỏi, dường như già đi mười mấy tuổi!

“Con biết rồi bố!”



Mấy phút sau, bên trong thủ đô bị cô lập, một nguồn tin truyền khắp tất cả tập đoàn và thế lực của nhà Hiên Viên, đồng thời cũng phải bảo mật thông tin, cấm truyền ra bên ngoài!

Còn tất cả nhân vật quan trọng trong nội bộ nhà Hiên Viên khi nhận được tin và ảnh đính kèm thì đều vô cùng sốc!

Nhà Hiên Viên từng là một trong bốn gia tộc lớn, từ khi nào lại phải khom lưng quỳ gối trước người ta thế này?

Đồng thời lúc này, trong phòng phẫu thuật bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng thủ đô, đèn báo động đỏ chuyển sang màu xanh thì cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra. Hai y tá đẩy Vương Đào hai chân bó bột hôn mê bất tỉnh đi ra, đi đến một phòng bệnh.

“Bác sĩ ơi, thế nào rồi ạ? Tình hình của chủ tịch thế nào rồi?”, thư ký của Vương Đào trong tập đoàn bất động sản vội lên trước hỏi.

Bác sĩ khẽ chau mày, thở dài rồi nói: “Trước mắt thì tính mạng bệnh nhân không có vấn đề gì nhưng tôi có thể nói là, kể cả anh ta tỉnh lại thì nửa đời còn lại chỉ ngồi trên xe lăn thôi. Ngoài ra, hai chân bị đánh gãy, còn cả cánh tay và cổ đều bị thương nặng”.

“Gì cơ?”, thư lý lập tức biến đổi sắc mặt.

“Sao… Sao có thể thế được?”, cô ta lẩm bẩm. Không chỉ hai chân mà cả hai tay cũng có kết cục vậy sao?

Rốt cuộc là ai lại dám ra tay với chủ tịch của tập đoàn bất động sản như này? Lẽ nào kẻ đó không sợ nhà Hiên Viên đến tận nhà để tính sổ sao?

“Câu hỏi này cô đừng hỏi tôi, bác sĩ chúng tôi chỉ phụ trách làm phẫu thuật cho bệnh nhân thôi. Ngoài ra, một tiếng sau bệnh nhân sẽ tỉnh lại, thời gian này tốt nhất đừng vào quấy rầy”.

“Vâng… Vâng…”, thư ký vội nói lời cảm ơn: “Tôi… Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ”.

Tiếp đó, bác sĩ rời đi, chỉ còn lại thư ký đang đứng suy nghĩ.

Tối qua, cô ta vừa định đi ngủ. Ai ngờ vừa tắm xong thì ngoài cửa truyền lại tiếng gõ cửa nặng nề.

Lúc cô ta nhìn thấy Vương Đào nằm trên vũng máu hôn mê bất tỉnh thì cô ta cũng sợ đến nỗi suýt ngất đi. Sau đó cô ta đưa hắn ta đến bệnh viện để làm phẫu thuật đến tận bây giờ.

Nghĩ đến chuyện hôm qua mà cô ta thấy sợ hãi vô cùng.

Trong nhận thức của cô ta, Vương Đào là chủ tịch tập đoàn bất động sản Hiên Viên với thế lực lớn, là nhân vật có địa vị cao trong giới thượng lưu, có ai lại dám đánh gãy tay chân của hắn ta chứ?

Cô ta không dám tưởng tượng! Cũng không dám gọi điện thoại báo cảnh sát!

Một tiếng sau, cô ta đi vào bên trong phòng bệnh. Đúng lúc này, Vương Đào từ từ mở mắt ra.

“Chủ tịch? Anh tỉnh rồi à?”, thư ký run rẩy hỏi.

Vương Đào chớp chớp mắt, hai mắt nhìn lên trần nhà!

Đây là bệnh viện?

Mình ở bệnh viện ư?

Sắc mặt Vương Đào biến đổi, trong đó xuất hiện cảnh tượng tối qua!

Hai chân mình bị đánh gãy!

Đó là tên Vu Kiệt làm…

Chính là hắn…

Là hắn!

Lửa giận dấy lên trong lòng hắn ta, Vương Đào chau mày, định giơ hai tay lên nhưng phát hiện, tay và chân mình hoàn toàn không có cảm giác gì.

“Tay của tôi… Tay của tôi…”.

“Chủ tịch! Anh đừng kích động! Bác sĩ nói anh đừng cử động lung tung, ngộ nhỡ chạm đến vết thương thì không tốt đâu…”, thư ký sốt sắng nói.

“Vết thương?”

Tay của tôi cũng gãy rồi ư?

Vương Đào ý thức được điều này, hắn ta mơ hồ nhớ lại sau khi tên Vu Kiệt bảo cậu chủ Lưu xử lý mình thì người của cậu chủ Lưu kéo mình đến phòng nhỏ tối om rồi đánh một trận đến mức ngất xỉu!

Là hắn! Đều tại hắn!

Đều là tên khốn đó làm!

Ánh mắt Vương Đào rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn ta phẫn nộ rống lên: “Lấy điện thoại lại đây cho tôi”.

“Chủ… Chủ tịch?”

“Còn ngây ra đó làm gì? Cầm lại đây, lập tức gọi điện thoại cho ông cụ Hiên Viên, tôi phải đánh chết thằng khốn kia. Một tên khốn nhà họ Lưu mà vì một thằng phế vật lái con xe màu tuyết mà dám đối đầu với tôi. Tôi phải cho hắn chết, tôi phải nhờ nhà Hiên Viên tiêu diệt nhà họ Lưu. Nhanh! Nhanh lên!”, hắn ta lại một lần nữa rống lên.

Giọng điệu vô cùng ác độc, hận nỗi không thể xé nát Vu Kiệt!

Thấy vậy…

“Vâng… Vâng…”, thư ký hoang mang, không dám do dự mà lấy điện thoại dùng riêng trong công việc của Vương Đào.

Nhưng…

Vừa định gọi điện thoại đi thì một thông tin cơ mật trong nhóm nội bộ tập đoàn được gửi đến.

Đến kịp thời vô cùng! Dường như chuyện đã chuẩn bị trước!

Thư ký ấn vào xem thì sắc mặt biến đổi.

“Chủ… Chủ tịch…”.

“Nói đi chứ! Bảo cô gọi điện thoại cô gọi chưa? Có phải cô thấy tôi tàn phế nên coi thường tôi không?”

“Không… Không phải ạ… Là trụ sở chính gửi thông tin cơ mật đến, thông báo cho tất cả cấp trên. Chủ tịch…”, thư ký lắp ba lắp bắp, nói.

“Cái gì?”

“Trụ sở chính?”, còn thông báo cho tất cả cấp trên nữa cơ à?

Vương Đào giật mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Để ở trước mặt tôi xem nào!”

“Vâng!”

Thư ký làm theo lệnh, giơ điện thoại ở trước mặt Vương Đào, cánh tay khẽ run rẩy. Tiếp đó, một hàng thông báo đầy vẻ sợ hãi còn kèm thêm một bức ảnh xuất hiện trước mặt Vương Đào.

“Bắt đầu từ ngày mai, gia tộc nhà Hiên Viên và tất cả mọi người trong tập đoàn đều phải coi Vu Kiệt như khách quý rồi đối đãi cung kính. Nếu như ai dám vi phạm thì trong toàn thủ đô, thậm chí là sáu tỉnh bốn bộ đều sẽ không có chỗ dung thân”.

Dưới hàng thông báo này là bức ảnh của Vu Kiệt, hiển thị rõ nét trên màn hình.

Cũng đúng lúc Vương Đào nhìn thấy ảnh của Vu Kiệt thì như tiếng sét bên tai.

“…”, Vương Đào.

Đường đường là nhà Hiên Viên… Lại phải cúi đầu trước thằng nhóc như này.

Điều quan trọng là… Tối qua đây là kẻ đã đánh gãy hai chân hắn ta và hại hắn ta đến mức tàn phế, không ngờ…

Trên bức ảnh, Vu Kiệt với ánh mắt sắc bén đó….

Đây là người trẻ tuổi duy nhất trong suốt 100 năm được nhà Hiên Viên ra thông báo phải đối xử cung kính.

Vương Đào đơ người ra.

Nhà Hiên Viên mà hắn ta có thể cậy thế, chưa đợi hắn ta gọi điện thoại thì đã bắt mọi người phải cúi đầu trước người trẻ như Vu Kiệt.

Rốt cuộc chuyện gì thế này?

Rốt cuộc đây là người như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment