Đệ Nhất Lang Vương

Chương 269

Hôm nay không được coi là ngày lễ nhưng đối với Vu Sơn mà nói thì hiện giờ, mỗi ngày đều là ngày vui.

Trước đây anh ta ở nhà họ Cao không có thân phận gì, trong tập đoàn cũng không có địa vị gì, trong nhà còn không có tư cách nói chuyện. Mỗi ngày sống rất mệt mỏi nhưng sau khi xảy ra chuyện ở thời gian trước đó thì anh ta đã thay đổi!

Cuộc sống cũng thay đổi! Dường như thế giới đang mỉm cười với anh ta, mặt trời cũng đang vẫy tay với anh ta.

“Sếp Vu! Đây là bản thỏa thuận dự án giữa tập đoàn và một doanh nghiệp dược ở Ninh Thành. Mời anh xem qua một chút!”

Ở cửa tập đoàn, một thư ký vội vã chạy vào rồi chắn Vu Sơn ở cửa, trong tay cầm một xấp tài liệu giấy trắng mực đen.

“Để ngày mai đi! Đến giờ rồi, tôi phải về nhà với vợ con đây. Cô cũng tan làm sớm đi nha”, Vu Sơn khẽ cười, nói.

Từ sau khi thay Cao Vũ Xương tiếp quản tập đoàn Cao Thị thì hàng ngày Vu Sơn phải dậy lúc sáu bảy giờ đến công ty.

Bởi vì có nhà họ Đổng thầm giúp đỡ nên có rất nhiều công ty đến hợp tác, dẫn đến việc Vu Sơn từ lúc bắt đầu tiếp quản tập đoàn đến giờ luôn bận rộn, đến ngụm nước cũng không có thời gian uống.

Nhưng có bận đến thế nào, anh ta vẫn sẽ tan làm đúng giờ và về nhà với vợ con.

Đây là nguyên tắc của anh ta!

Bất luận công việc có bận đến đâu thì anh ta nhất định đặt người nhà lên đầu tiên.

“Dạ… Được rồi”, thư ký cũng biết Vu Sơn làm việc vốn có nguyên tắc, đành phải gật đầu rồi quay lại tập đoàn.

Sau đó, Vu Sơn rời đi!

Nhìn bóng lưng Vu Sơn mặc đồ vest mà những nhân viên ở quầy tiếp tân như những kẻ si tình nhìn với ánh mắt sùng bái.

“Uây! Đúng là ngưỡng mộ cô Cao thật đấy! Sao lại có người chồng tốt như vậy chứ? Nếu như bạn trai của tôi mỗi ngày đều tan làm đúng giờ về với tôi thì tốt biết mấy? Tiếc thật!”

“Đủ rồi đấy! Cô đó, chỉ ngưỡng mộ thôi chứ cô mới đến thì đâu có biết giữa cô Cao và sếp Vu đã phải trải qua biết bao sóng gió. Cô căn bản không biết giữa hai người họ đã đi qua những khó khăn gì?”

“Á? Vậy à? Vậy… Rốt cuộc là câu chuyện tình như nào vậy?”

“Được rồi! Nể tình cô muốn biết như vậy nên tôi sẽ kể cho cô nghe. Trước đây, sếp Vu của chúng ta chỉ là…”.

Khi cô ta chỉ nói được một nửa thì cô ta trợn trừng mắt lên nhìn nữ giám đốc hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng đi tới.

“Sao thế? Nói đi, sao không nói gì?”, các nhân viên thực tập đang nghe rất vui vẻ, khi thấy biểu cảm của cô ta thì lập tức biến sắc, quay đầu lại thì chấn động tại chỗ.

“Giám… Giám đốc Lộ”.

Người đến chính là Lộ Tinh Hàn, giám đốc bộ phận nhân sự, trước đó lần đầu Vu Kiệt đến tập đoàn thì cô ta đã chế giễu đủ kiểu.

Mấy người kia đều khom người, cúi đầu xuống.

“Giám… Giám đốc Lộ… Thật sự xin lỗi, chúng tôi không nên bàn luận về sếp Vu ở sau lưng… Thật sự xin lỗi… Xin lỗi…”, một nhân viên vội xin lỗi.

“Cô vẫn còn biết xin lỗi cơ à?”

Biểu cảm của mấy người lập tức căng thẳng!

Lộ Tinh Hàn sắc mặt nghiêm nghị nhưng nhớ tới những lời họ nói ban nãy không phải là mắng người nên liền nói: “Đừng tưởng mình làm ở tập đoàn lâu thì có tư cách bàn luận về người khác. Hãy biết rõ vị trí của mình! Các cô đến làm việc chứ không phải đến tám chuyện”.

“Còn nữa, chuyện giữa sếp Vu và cô Cao không liên quan gì đến các cô, đừng nghe được mấy tin vỉa hè rồi đi truyền linh tinh, cẩn thận bị ăn bạt tai đấy, hiểu không?”

“Chúng tôi hiểu…”.

“Chúng tôi hiểu rồi ạ…”.

Mấy nhân viên kia đâu dám phản bác, đứng ở trước mặt họ là giám đốc phòng nhân sự, chỉ cần một câu nói là có thể đuổi việc họ.

Thấy thái độ họ thành khẩn nên Lộ Tinh Hàn cũng không chấp nhặt nữa.

“Lần này tha cho các người, nếu như còn để tôi nghe thấy những lời như này thì đừng trách tôi không khách khí. Lần sau không có ngoại lệ nữa đâu”.

“Vâng!”

“Vâng!”

Nói xong, mấy nhân viên vội quay về vị trí của mình, có người chuẩn bị tăng ca, có người chuẩn bị tan làm!

Còn Lộ Tinh Hàn thì nhìn khá lâu bóng hình Vu Sơn rời đi.

Trong lúc hai mắt đờ đẫn nhìn thì cô ta cũng có chút cảm thán!

Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, cô ta mới là người có tư cách lên tiếng nhất.

Vu Sơn mấy tuần trước chẳng qua chỉ là giám đốc nhỏ bộ phận hậu cần. Hơn nữa vị trí này còn là Cao Vũ Xương cho Vu Sơn nên tùy ý cho anh ta.

Vu Sơn lúc đó không có khí chất, cũng không có bản lĩnh, chứ đâu có phong thái và địa vị cao như hiện giờ. Ai cũng có thể mắng chửi anh ta, ai cũng có thể giẫm đạp lên anh ta.

Nhưng…

Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt cái từ một chàng ở rể phế vật mà giờ đây đã trở thành nhân vật quan trọng nhất của nhà họ Cao và cả tập đoàn Cao Thị.

Và tất cả những điều này đều nhờ người em trai của anh ta… Vu Kiệt!

Đó là người thanh niên đã đích thân cho cậu chủ nhà họ Lãnh vào tù!

Chính là ân nhân cứu mạng của cậu chủ nhà họ Đổng!

Còn là người đàn ông thần bí mà vô cùng chín chắn!

Bất giác, trong đầu Lộ Tinh Hàn lại xuất hiện bóng dáng lúc Vu Kiệt đến. Cô ta cúi đầu xuống, than thở: “Nếu như lúc đầu có thể đối xử tốt với anh ta, có lẽ… Mình cũng được cất nhắc nhiều hơn… Biết đâu được lên tầng cao mới…”.

“Thậm chí còn không đến mức, hai mươi lăm tuổi mà vẫn là một giám đốc nhân sự nhỏ bé…”.

Chỉ tiếc! Trên đời không có thuốc hối hận!

Hơn nữa, cô ta cũng sợ Vu Kiệt biết mình. Nếu như anh ta biết ban đầu Lãnh Trầm sai người ra tay với anh ta rồi mình bán đứng anh ta, vậy thì kết cục của cô ta… Sẽ ra sao?



Trên đường đi, Vu Sơn lái xe rất bĩnh tĩnh. Anh còn mua rất nhiều đồ ăn mà Nhã Nhã thích, nhân tiện còn mua ít đồ ăn vặt nữa.

Tầm nửa tiếng, anh ta về đến biệt thự. Sau khi dừng xe xong, anh ta cầm gói thức ăn rồi đi đến cửa nhà.

“Cốc, cốc, cốc”, anh hai tay ôm đồ rồi khẽ gõ cửa.

“Vợ à! Anh về rồi, mở cửa cho anh với! Xem anh mua gì ngon về này”.

Anh hô lớn về phía cửa, đợi lát nữa mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Cao Vũ Xương thì sẽ ôm chặt cô ta.

Anh ta yêu Cao Vũ Xương!

Cũng yêu ngôi nhà này!

Mỗi ngày sau khi làm việc vất vả, lúc anh ta cảm thấy nhẹ nhõm nhất chính là lúc mở cửa ra được ôm vợ con vào lòng.

Nhưng… Hôm nay đợi một lúc lâu mà không thấy ai ra mở cửa!

Vu Sơn chau mày, lại gọi tiếp: “Vợ ơi?”

“Nhã Nhã ơi?”

Nhưng trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc này, họ không ở nhà sao?

Trong lòng Vu Sơn thầm thấy run rẩy, có chút hoảng loạn.

Theo như thói quen của Cao Vũ Xương, kể cả ra ngoài đưa Nhã Nhã đi mua đồ thì cũng sẽ gọi điện thoại cho Vu Sơn để anh ta đỡ lo lắng.

Nhưng hôm nay không có cuộc điện thoại nào, trong phòng cũng không có phản ứng gì.

Vu Sơn có chút sợ hãi, hét: “Vợ ơi! Nhã Nhã! Anh về rồi, mở cửa đi. Cục cưng của bố, mở cửa đi con”.

Nhưng đáp lại anh ta vẫn là sự im lặng.

“Bộp!”, Vu Sơn lập tức đặt hai túi lớn xuống, từ trong túi lấy chìa khóa ra cắm vào rồi đẩy cửa bước vào.

Một giây sau…

Bình cổ vỡ tan!

Bàn ghế đổ vỡ!

Ti vi bị đập nát!

Trên đất… Từng vũng máu rồi cả những sợi tóc màu đen, trên ghế sofa còn có một tờ giấy…

Tất cả đều xuất hiện trước mặt Vu Sơn, trong nhà tan tành hết cả.

Vu Sơn lập tức sốc tại chỗ.

“Nhã Nhã…”.

“Vũ Xương…”.

“Nhã Nhã…”.

“Nhã Nhã…”.

Trên tờ giấy còn để lại hai chữ còn nhuốm máu… Long Môn!

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment