Đệ Nhất Lang Vương

Chương 287

Long... Tiễn!

Khoảnh khắc đầu tiên khi bức ảnh đó in sâu vào trong mắt người đàn ông trung niên, dường như móc câu khơi lại kí ức được chôn dấu tại nơi sâu nhất trong trái tim ông ta!

Đó là kỉ niệm mà ông ta không bao giờ quên được, ghi nhớ trong lòng, tràn đấy tiếc nuối và hối hận.

Long Tiễn!

Nơi được mệnh danh là con át chủ bài của đất nước!

Nơi đó có một người 5 năm trước đã làm cho đám lính đánh thuê nước ngoài sợ hãi, không dám tự ý bước vào lãnh địa của nước ta nửa bước.

Lúc ấy ông ta vẫn còn trẻ và bồng bột, mơ về một cuộc chiến trên sa trường, bảo vệ quê hương, ông ta tự tin bước vào căn cứ tuyển chọn của Long Tiễn, nhưng không ngờ ngày đầu tiên bước vào...

Thì ông đã đã bị đá đít đuổi về chỗ cũ.

Ông ta đã nhìn thấy!

Nhiệm vụ huấn luyện bí ẩn nhất và những chiến binh nổi tiếng với sự tàn nhẫn và cuồng nộ của Long Tiễn.

Nếu có thêm một cơ hội nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đến buổi lựa chọn của Long Tiễn...

Bởi vì...

Nếu không phải là những người cực kỳ đặc biệt, bạn không thể ở lại Long Tiễn một ngày!

Đồng thời... ông ta cũng biết Long Tiễn nằm ngoài tổ tác chiến, đây là một biểu tượng tồn tại độc lập, luôn ghi tạc trong lòng.

Long Tiễn!

“Sao lại là... Long Tiễn... đây rốt cục là có chuyện gì?”, người đàn ông trung niên đứng bất động tại chỗ, hai mắt không ngừng run rẩy!

Nhân viên trực điện thoại bị đụng ngã trên đất nhanh chóng đứng dậy, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên thì sắc mặt thay đổi nói: “Đội... đội trưởng... xin lỗi đội trưởng... tôi... tôi không cố ý!”

Thân phận của người đàn ông trung niên kia chính là!

Đội trưởng của tổ tác chiến số 1 thủ đô, người phụ trách tất cả các sự việc từ lớn đến bé của tổ tác chiến- Mục Thanh Phụng!

Mục Thanh Phụng khẽ cau mày, ông ta chỉ vào bức ảnh trên điện thoại và nói một cách sắc bén: “Bức ảnh này từ đâu ra?”

“Bức ảnh!”

Nhân viên trực điện thoại rụt cổ lại, khi nhìn thấy Mục Thanh Phụng hỏi đến bức ảnh do Vương Vận gửi đến thì lập tức hoảng sợ nói: “Đội trưởng... đây... đây là của đội trưởng Vương gửi đến?”

“Đội trưởng Vương? Vương Vận?”

“Bức ảnh này anh ta lấy ở đâu ra?”

Mục Thanh Phụng ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Vâng... vâng...”

Nhân viên trực điện thoại lắp bắp nói: “Đội trưởng Vương nói, đám người này đột nhiên đột nhập vào phòng tập quyền anh dưới lòng đất của Long Môn, là một nhóm tội phạm, không chỉ dùng súng chĩa vào anh ta ở nơi công cộng mà còn thả một kẻ đã vi phạm quy tắc của võ giới đi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn của người dân!”

“Vừa mới gọi điện thoại đến yêu cầu chúng ta lập tức phái 100 chiến sĩ đến Long Môn...”

“Cái gì?”

Sau khi nghe nhân viên trực điện thoại nói xong, Mục Thanh Phụng suýt chút nữa thì ngất đi.

Ông ta giận gần chết.

Tội phạm?

Cái tên Vương Vận này, lão anh ta bị cửa kẹp hay sao?

Nếu nhóm chiến sĩ này là những kẻ ngoài vòng pháp luật, vậy thì tổ tác chiến của bọn họ... là cái thá gì?

Phải biết rằng, Long Tiễn được thành lập ngoài tổ tác chiến, nơi đó tụ tập tất cả các tinh anh của cả nước.

Địa vị của bọn họ!

Năng lực của bọn họ!

Kiến thức của bọn họ!

Vĩnh viễn không phải là thứ mà đội tác chiến có thể động vào được.

“Con mẹ nó...”, Mục Thanh Phụng nhất thời kích động, văng tục.

“Thằng khốn này, anh ta thật sự cho rằng mình dựa vào quan hệ để ngồi lên chiếc ghế hiện tại thì sẽ thiên hạ vô địch sao, ai cũng có thể khiêu khích được? Tưởng rằng tôi không biết quan hệ của anh ta với Long Môn, còn có hiệp hội võ thuật quốc gia gì đó có cấu kết với nhau ư?”

“Đúng là làm càn mà!”

Mục Thanh Phụng nắm chặt tay, vẻ mặt trở nên căng thẳng, ông ta thậm chí không cần đích thân đến hiện trường thì cũng đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đó.

Muốn một trăm binh lính bao vây người của Long Tiễn!

Tìm cái chết ư?

Đừng nói đến 100 người!

Cho dù tất cả người của tổ tác chiến qua đó, e rằng cũng không đủ để những người của Long Tiễn nhét kẽ răng.

Không được!

Phải lập tức giải quyết vấn đề này!

“Đội... đội trưởng, tôi có cần đi không...”

Nhân viên trực điện thoại run rẩy, ngơ ngác hỏi.

“Đi cái rắm nhà cô ấy, về trực đi, không có mệnh lệnh của tôi, không ai được điều động một người lính của tổ tác chiến, bây giờ tôi đến Long Môn, nghe rõ chưa?”

“Vâng!”

Nhân viên trực điện thoại gật đầu liên tục, sau đó đi về phía sau, không dám trái lệnh Mục Thanh Phụng.

Sau khi ông ta rời đi, Mục Thanh Phụng lập tức chạy ra khỏi cửa, ngồi lên chiếc xe jeep tăng tốc đến Long Môn.

Đến đó mất khoảng 10 phút!

...

...

Thời gian dấn trôi qua, ước chừng mười phút sau, Vương Vận không đợi được nữa, hắn ta nhìn chằm chằm vào 50 binh lính đang đứng thẳng tắp, càng lúc càng cảm thấy nhục nhã.

Hắn ta không dám động đậy!

Người ta cầm súng tiểu liên, còn người của hắn chỉ cầm súng ngắn, nếu thật sự chiến thì không phải họ đang tự tìm cái chết sao?

Điều quan trọng nhất là, đám người này không coi hắn ta ra gì, cứ đứng đó đợi người của hắn ta tới, như thể coi thường hắn vậy.

Vương Vận tức giận nhưng không dám nói, chỉ có thể chờ đợi.

Về phần khán giả tại hiện trường càng không dám có bất kỳ động tĩnh gì, họ vẫn sửng sốt và chưa phản ứng lại được.

Ánh mắt bọn họ đều nhìn vào Thanh Long trên sàn đấu.

Người đó... nằm trong vũng máu, hơi thở dần dần tắt lịm...

Sắc mặt Diệp Thanh Dương đại biến, vẻ mặt già nua của ông ta, không thể đợi được nữa, lập tức lo lắng đi tới bên cạnh Vương Vận mà nói: “Đội trưởng Vương, nếu không cứu cậu hai, e rằng...”

Không cần nói hết câu.

Ý nghĩa phía sau thì ai cũng hiểu.

Nếu không cứu cậu hai thì sẽ không kịp nữa.

Vương Vận biết rõ Thanh Long đóng vai trò quan trọng đối với lợi ích của mình, hắn ta lập tức đi về hướng một nhân viên và nói: “Đi, đem cậu hai xuống, lập tức đưa đến bệnh viện!”

“Vâng!”

Người nhân viên đó gật đầu, bắt đầu đi về phía võ đài, nhưng anh ta không ngờ rằng khi mình vừa đến gần, họng súng của 50 binh lính Long Tiễn đều giơ lên!

“Anh bước lên bước nữa--- thử xem?

Chỉ một câu nói này đã làm người thanh niên kia không dám cử động!

Soạt!

Sắc mặt Vương Vận trở nên ảm đạm.

Hắn ta trầm giọng nói: “Nếu còn không tránh ta, một khi cậu chủ Thanh Long có chuyện gì, tôi đảm bảo, các người sẽ chết càng thảm hơn!”

Người cầm đầu cười khinh thường: “Vậy à? Chỉ là thật đáng tiếc, xin lỗi nhé, người trên võ đài mắc trọng tội, mạng sống của hắn ta, và bao gồm cả các người, đều do tôi quyết định!”

“Anh...”

Vương Vận mắng: “Không thấy quan tài không nhỏ lệ mà!”

“Vậy thì anh cho tôi nhìn thấy quan tài đi xem nào!”

“...”, Vương Vận.

10 phút rồi.

10 phút rồi.

Tại sao vẫn chưa có người đến?

Vương Vận có thể nghe thấy người lính kia đang chế giễu mình, hắn ta không thể đợi thêm nữa, một lần nữa lấy điện thoại ra gọi.

“Tút tút...”

“A lô?”

“Tôi, Vương Vận!”

“Đội trưởng Vương?”, nhân viên trực điện thoại vừa mới bình tĩnh không bao lâu lại hoảng sợ.

“Người đâu? Người tôi cần đâu?”

“Vương... đội trưởng Vương... xin... xin lỗi!”

“Đừng có con mẹ nó xin lỗi với tôi, người tôi cần, người đâu!”, vẻ mặt Vương Vận hung ác hét lên.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghiêm túc.

“Vương Vận, người anh cần, đến rồi!”

Giọng nói vừa vang lên, vẻ mặt Vương Vận vui mừng, không đợi nhân viên trực điện thoại kịp nói, hắn ta đã lập tức nhìn về phía cửa, nhưng trong nháy mắt sắc mặt hắn ta lại thay đổi...

Người... đến rồi.

Nhưng mà...

Chỉ có một người!

Một giây sau, toàn bộ khán đài đều sôi sục.

Ở đây hầu hết đều là những người nổi tiếng, hiểu biết rộng, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên bước vào cửa họ đều rất sốc.

“Mục... Mục Thanh Phụng? Đây... đây chẳng phải là đội trưởng đội 1 của tổ tác chiến sao?”

“Đến đội trưởng của đội 1 cũng đến rồi? Ôi mẹ ơi, chuyện hôm nay đến quá nhiều nhân vật lớn rồi!”

“Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây? Đội trưởng Vương cũng thôi đi, tại sao đến cả Mục Thanh Phụng cũng tới nữa, ông ta là một người cực kỳ nổi tiếng, ông ấy có hi vọng sẽ là một trong 4 người mạnh nhất trong bốn cường giả của Hoa Hạ đấy!”

“Ông ta đến rồi, chẳng lẽ lại vì...”

“Xem ra, nhóm người giúp tên thường dân chạy trốn này sắp xong đời rồi!”

Vương Vận híp mắt hỏi: “Mục Thanh Phụng? Sao ông lại đến đây?”

Mục Thanh Phụng tức giận nói.

“Đồ ngu, tôi mà không đến, lẽ nào để anh làm chuyện ngu ngốc nữa hay sao?”

“Chuyện ngu ngốc?”, Vương Vận không hiểu, cái gì mà đâm chọc, nhưng không đợi hắn ta hỏi tiếp, còn chưa kịp phản ứng lại, một màn kinh ngạc hơn diễn ra trước mắt hắn.

Chỉ thấy Mục Thanh Phụng tăng tốc đi đến trước mặt người dẫn đầu kia với một nụ cười nghi hoặc nhưng khiêm tốn.

“Thật xin lỗi... thật sự rất xin lỗi!”

“Tôi, Mục Thanh Phụng đã không biết cách quản lý, để người cấp dưới cản trở người của Long Tiễn thi hành nhiệm vụ!”

“Xin... xin anh bỏ qua cho!”

“...”, Vương Vận.

“...”, tất cả khán giả.

“...”, Diệp Thanh Dương.
Bình Luận (0)
Comment