Đệ Nhất Lang Vương

Chương 291

“Anh Kiệt, nhìn phía trước kìa…”

Trên xe, ngay khi Hứa Tình Phong còn đang giãy dụa vì đau đớn, chuẩn bị đứng dậy, tranh thủ thời gian thoát đi thì lúc này, Trịnh Long đang điều khiển tay lái đột nhiên trừng mắt chỉ vào ông ta.

Nhìn theo hướng ngón tay của anh ta…

Ngay lập tức, Hứa Tình Phong với đầu tóc rối bời và đôi mắt tràn đầy hoảng sợ xuất hiện trong tầm mắt của Vu Kiệt.

“Là ông ta?”

Đó là người mà ba ngày trước anh đã gặp mặt khi đến Long Môn đòi lại công bằng, người cầm quyền của Long Môn!

Ông ta…

Chạy trốn cùng Nham Long!

Mà hiện tại, ông ta xuất hiện ở đây, có nghĩa là… Nham Long cũng ở gần đây?

“Đuổi theo mau, không thể để cho ông ta chạy thoát!”

“Vâng!”

Trịnh Long hét lên một tiếng đáp lại, sau đó hung hăng đạp lên chân ga, gia tăng tốc độ, chỉ trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủi, bọn họ đã thu hẹp khoảng cách với Hứa Tình Phong.

Lúc này, sau khi bị bỏ rơi, trong cơ thể Hứa Tình Phong vẫn còn lưu lại một luồng sức mạnh của Nham Long, nó đang điên cuồng chạy tán loạn khắp cơ thể ông ta.

Hứa Tình Phong ngẩng đầu lên, nghĩ đến việc phía sau bất kỳ lúc nào cũng có người đuổi theo, ông ta không dám nán lại, dự định lập tức rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.

Nhưng ông ta vừa đứng dậy thì bên tai…

“Két!!!”

Hai khuôn mặt quen thuộc phía sau kính chắn gió của một chiếc xe sang trọng lập tức xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.

Kéo theo đó là tiếng phanh xe cùng âm thanh lốp xe ma sát với mặt đường.

Ông ta giật mình.

“…”, Hứa Tình Phong.

Trong cơn hoảng hốt, ông ta không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ông ta đang nhìn thấy…

Vu Kiệt, người mà ba ngày trước đã dùng một cái tát đánh bay mình.

Là người mà theo như những lời của gia tộc Hiên Viên thì ngay cả Long Môn cũng không dám trêu vào.

Là Lang Vương đã từng vang danh bốn bể mà Nham Long từng nhắc đến.

Lang Vương… Đến rồi!

“Không được!”

Nếu còn tiếp tục nán lại đây, e rằng cái mạng già cũng không giữ được.

Hứa Tình Phong bất chấp những đau đớn trên cơ thể, xoay người bỏ chạy, dồn hết toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể vào hai chân.

Ông ta muốn chạy.

Nhưng…

Giờ còn kịp sao?

Ngay khi Hứa Tình Phong vừa nhấc chân, Vu Kiệt đột nhiên nhoài người ra khỏi cửa kính xe, hệt như rồng tung mình lao lên khỏi mặt nước, đôi tay linh hoạt duỗi ra phía trước, chụp thẳng vào vai Hứa Tình Phong, năm ngón tay ấn mạnh xuống, luồng sức mạnh hung hãn tựa như nham thạch nóng chảy từ đó tuôn ra.

“Ơ…”

“Muốn chết, thực cho rằng Hứa Tình Phong này…”

Ông ta vung tay lên, trở tay ra sau, hung hăng chém thẳng vào cổ tay Vu Kiệt, nhưng không ngờ là ông ta còn chưa kịp xoay người, Vu Kiệt vậy mà lại xuất hiện sau lưng ông ta, ngón tay anh bấu chặt vào vai Hứa Tình Phong, trong chớp mắt tung một cú quét ngang chân!

“Rầm!”, một âm thanh nặng nề vang lên.

Hệt như ba ngày trước, chỉ với một cái tát, Hứa Tình Phong đã bị đánh gục, ngã lăn ra đất, không hề có sức đánh trả, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

“Điều này… điều này sao có thể?”

Hứa Tình Phong biến sắc, trợn trừng mắt, lộ vẻ khó có thể tin được, cả khuôn mặt tràn đầy nghi vấn.

Ngay sau đó, trước mắt Hứa Tình Phong, Vu Kiệt đạp một chân xuống, sức nặng hệt như Thái Sơn, hung hăng giẫm lên cổ ông ta, ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng.

“Lại gặp mặt…”

Đã ba ngày rồi!

Sau khi đỗ xe, Trịnh Long cùng theo xuống.

Anh ta đã tìm khắp nơi nhưng không phát hiện bóng dáng những kẻ khác.

“Anh Kiệt, xung quanh không có bất kỳ ai!”

Nghe nói thế, Vu Kiệt híp mắt, không có bất kỳ ai có nghĩa là người đã chạy mất.

Anh cúi đầu nhìn xuống, trong mắt tràn đầy sát ý, hệt như rắn độc bò lên người Hứa Tình Phong: “Nói, Nham Long ở đâu?”

“Nham Long…”

Vẻ nghi ngờ càng lộ rõ trên mặt ông ta sau khi nghe Vu Kiệt hỏi.

Nham Long?

Không!

Không đúng!

Hứa Tình Phong nghênh đầu nhìn chằm chằm vào mặt Vu Kiệt, việc này… Việc này sao có thể?

Vì sao Vu Kiệt lại biết Nham Long?

Theo lý mà nói, hẳn là tên này không biết gì về Nham Long mới đúng, chuyện này… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ đuổi theo bọn họ không phải là đám người Long Tiễn sao?

Chẳng lẽ truy giết bọn họ không phải người do thủ đô phái đến sao?

Chẳng lẽ…

Sở dĩ Vu Kiệt dám đấu sinh tử với Thanh Long, ngoài việc muốn cứu người thân, còn là vì… Nham Long.

“Mày… Rốt cuộc mày là ai?”, Hứa Tình Phong nhịn không được hỏi, giọng ông ta run run, tràn đầy hoảng sợ cùng hoang mang.

“Nói, hắn ở đâu?”, Vu Kiệt gần như gầm lên, âm thanh vô cùng chói tai.

“Tao… Tao không biết… Tao thật sự không biết…”, Hứa Tình Phong đã hoàn toàn mất đi can đảm đối đầu cùng Vu Kiệt.

Có một khoảnh khắc, ông ta chợt nhận ra, mình chẳng là gì cả trước mặt người thanh niên này.

Cho dù đã biết thái độ của gia tộc Hiên Viên đối với hắn, đã biết thân phận thật sự của hắn là Lang Vương, thế nhưng… Ông ta cảm thấy người thanh niên này vẫn còn rất nhiều bí mật!

Sao hắn ta lại biết Nham Long?

“Không biết à?”

Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, bất kể là đối với ông hay với Long Môn, tôi cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, tin tức tôi muốn biết chỉ có một, nói đi, Nham Long ở đâu?”

“Tao thật sự không biết… dù mày có đánh chết tao…”

“Răng rắc!”

Vừa nói được một nửa thì Vu Kiệt đột nhiên nhấc chân lên, sau đó đạp mạnh xuống, cứ như máy nghiền, chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, âm thanh giòn tan kia vang lên.

“Á…”

Cùng với đó là tiếng hét đầy đau đớn của Hứa Tình Phong.

Mồ hôi đọng lại trên trán ông ta, mang theo tất cả những hoảng sợ từ tận sâu trong tim, trượt xuống gò má.

Rất trực tiếp!

Rất dứt khoát!

Anh đã mất đi kiên nhẫn!

“Một cơ hội cuối cùng, hắn ở đâu?”

“Tao…”, Hứa Tình Phong khóc không ra nước mắt, cảm xúc hối hận trong lòng ông ta hệt như sóng dữ cuộn trào.

Nếu như cho ông ta thêm một lần cơ hội, ba ngày trước, ông ta tuyệt đối sẽ không nói những lời ngông cuồng trước mặt Vu Kiệt.

Ngay từ khi ông ta chọc vào Vu Kiệt, sai lầm nối tiếp sai lầm.

“Tao thật sự không biết… Tao… Phốc… Gân mạch của tao… Tao…”

Ngay lúc Hứa Tình Phong đang định cầu xin tha thứ, luồng sức mạnh mà Nham Long để lại trong cơ thể ông ta tựa như một quả bom hẹn giờ, lúc này đây, nó đã điểm đến một khắc cuối cùng.

“Tích…”

Mặt Vu Kiệt đanh lại.

Anh lập tức rút chân, thoáng cái, lôi Trịnh Long bên cạnh lùi lại.

“Hỏng rồi!”

Trong nháy mắt, kình lực xen lẫn màu máu tươi trào ra từ mắt Hứa Tình Phòng, hai mắt ông ta sung huyết, kế đó thân thể…

“Bùm!”

Nổ tung hệt như khí cầu.

Hứa Tình Phong… nổ tung.

Cơ thể bị chia năm xẻ bảy, vô số mảnh thịt mang theo máu tươi rơi rụng khắp nơi.

Luồng sức mạnh điên cuồng kia hóa thành sóng khí lan ra bốn phía, ngay cả chiếc xe chống đạn sang trọng của hai người Vu Kiệt cũng bị ảnh hưởng, nó rung lắc dữ dội, khiến cửa sổ thủy tinh vỡ vụn.

Vứt bỏ…

Không chỉ đơn giản là vứt bỏ!

Mà là lợi dụng mày… để giết thêm nhiều người nữa. Do đó mới cần phải kéo dài thời gian.

Trong không khí tản ra mùi máu tanh.

Cũng may, ngay khi vụ nổ diễn ra, Vu Kiệt đã dùng tốc độ cực nhanh lôi Trịnh Long ra ngoài.

Hai người lăn tròn trên mặt đất, sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt cả hai đều trở nên nghiêm túc.

Trịnh Long nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên lửa giận.

“Tạp… chủng Huyết Cương Bắc Băng…”

“Ngay cả cấp dưới của mình cũng không buông tha…”

“Thật đáng chết! Rốt cuộc bọn họ có lương tâm không hả?”

Vẻ mặt Vu Kiệt nặng nề, nhớ đến đánh giá của đám lính đánh thuê nhiều năm trước đối với ba vùng đất Tu La lớn, anh trầm giọng nói: “Có lẽ đây là nguyên nhân khiến các quốc gia không thể chấp nhận vùng đất Tu La, nhưng nó lại được vô số tên côn đồ tung hô!”

Nhưng…

Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng.

Phía xa xa, ngoài trăm mét, một bóng người bất ngờ quay trở lại.

Trịnh Long vô tình ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người nọ, thoáng cái, anh ta trở nên khẩn trương.

“Anh… Anh Kiệt!”

“Anh nhìn kìa!”

Vu Kiệt ngẩn ra, nhìn theo hướng tay anh ta.

Chợt thấy…

Ở đằng kia, Nham Long vốn dĩ bỏ chạy thục mạng hệt như chuột chạy qua đường, thế nhưng lúc này lại nhếch môi cười một cách khinh bỉ với bọn họ.

Hắn ta cười nhạo!

“Tao còn tưởng là có nhiều người lắm!”

“Hóa ra chỉ có mình mày!”

“Một con sói con nho nhỏ mà cũng dám mang theo thứ phế vật này đến bắt tao?”
Bình Luận (0)
Comment