Đệ Nhất Lang Vương

Chương 35

Cậu cả nhà họ Đổng!

Đổng Sinh là người của nhà họ Đổng, một gia tộc hạng nhất. Anh ta được mệnh danh là kỳ tài trăm năm hiếm thấy.

Là giám đốc chi nhánh của một ngân hàng ở thành phố, đương nhiên Mạnh Hải biết rất rõ về truyền thuyết của Đổng Sinh.

Cậu ấm nhà giàu này đã được đặt nhiều hy vọng ngay từ khi mới sinh ra, mới 5 tuổi mà đã học được ba ngoại ngữ, 7 tuổi học piano, anh ta đã vượt qua chín cấp liên tiếp trong một năm và được bậc thầy piano đẳng cấp thế giới nhận làm học trò, 10 tuổi học Quốc họa, sau đó chỉ trong thời gian ba năm đã đạt được giải nhất nhóm thiếu niên Quốc họa.

Năm mười bốn tuổi đã thi vượt cấp vào cấp 3, lại dùng thời gian một năm học xong toàn bộ kiến thức của cấp 3. Sau đó thì thi vào đại học và thành công nhập học lớp thiếu niên của đại học thủ đô, năm mười bảy tuổi ra nước ngoài du học, là nghiên cứu sinh của trường đại học top 10 thế giới. Cuối cùng vào độ tuổi đôi mươi, sau khi trở thành tiến sĩ nổi tiếng toàn cầu thì đã được mời làm giáo sư giảng dạy trong trường.

Với sơ yếu lý lịch như thế thì cho dù đi đến đâu cũng được mọi người để ý.

Vài năm trước khi Đổng Sinh hai mươi tuổi, anh ta đã nổi tiếng tới nỗi có thể trở thành một trong bốn đại tài tử của toàn quốc trong xã hội thượng lưu, tư thái kiêu ngạo của anh ta chắc chắn có thể so sánh được với Bắc Mộ Hàn, Nam Yến Sái, Đông Mạnh Long. Mà sau này anh ta cũng được người đời đặt cho danh hiệu, Tây Đổng Sinh!

Nhưng ông trời ghen tị với anh tài, không ai ngờ rằng Đổng Sinh đã gặp phải một vụ tai nạn vào đúng ba năm trước.

Vụ tai nạn xe hơi này không chỉ chôn vùi tương lai huy hoàng nhất của Đổng Sinh, mà còn khiến cho đôi chân anh ta trở nên bại liệt.

Đổng Sinh đã bị khiếm khuyết!

Đã từng là thiên tài bỗng trở nên không hoàn hảo.

Anh ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, không còn một chút tin tức gì.

Còn bây giờ đôi chân của Đổng Sinh đã bình phục hoàn toàn.

Nếu như là thật thì thiên tài nhà họ Đổng sẽ trở lại và khôi phục vinh quang trong quá khứ!

Đây không phải là điều mà Mạnh Hải để ý.

Ông ta chỉ để ý đến việc đôi chân của Đổng Sinh khỏe lại bằng cách nào.

“Tôi đi tìm anh ta ngay", Mạnh Hải không kịp nói gì nhiều, ông ta chỉ để lại một câu rồi đi thẳng đến phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất của khoa nội trú.





Trong phòng bệnh, Đổng Sinh đang uống bát canh gà, anh ta nhìn đôi chân bị chăn trên giường che phủ, thỉnh thoảng lại cựa quậy một chút, khuôn mặt không nhịn được nở nụ cười.

"Kẻ xông vào nơi này giết không tha, người đến là ai, đứng lại ngay!"

Lúc này bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn của vệ sĩ.

Đổng Sinh cau mày lại, anh ta đặt canh gà xuống: "Chuyện gì thế?"

Một vệ sĩ vội vàng đi vào: "Thưa cậu chủ, có người muốn xông vào, nói là muốn gặp mặt anh".

"Gặp tôi?"

"Ai?"

Vệ sĩ trả lời: "Mạnh Hải, giám đốc chi nhánh ngân hàng Giang Thành".

“Là ông ta?”, trong những năm Đổng Sinh ở ẩn sống cuộc đời an nhàn, thì anh cũng chú ý đến bản tin nhân tài trên toàn cầu.

"Mạnh Hải này tốt nghiệp đại học thủ đô, một năm trước được đánh giá là nhân vật có triển vọng tiếp nhận chức vị chủ tịch của ngân hàng Giang Thành nhất, ông ta đến tìm tôi làm gì?"

Đổng Sinh khó hiểu nói: "Cho ông ta vào đi!"

"Vâng, cậu chủ".

Vệ sĩ quay người rời khỏi phòng bệnh.

Một phút sau, Mạnh Hải bước vào với vẻ mặt đầy kính trọng, là giám đốc của một ngân hàng lớn thì ông ta nên có uy nghiêm của riêng mình, nhưng đối mặt với Đổng Sinh thì ông ta lại không thể tỏ vẻ bề trên được.

Nhà họ Đổng ở Giang Thành là một đế quốc thương nghiệp vô cùng to lớn!

“Ông muốn gặp tôi?”, Đổng Sinh mở miệng hỏi.

"Bịch!"

Một giây tiếp theo, đáp lời anh ta là một cái quỳ gối nặng nề.

Mặc dù là giám đốc nhưng Mạnh Hải lại quỳ gối trước Đổng Sinh.

"Phụt!"

Suýt nữa Đổng Sinh phun canh gà vừa uống ra.

Thế này là có ý gì?

“Giám đốc Mạnh, vừa gặp đã quỳ xuống với tôi, lỡ như để người ngoài nhìn thấy thì thể diện của ông để đi đâu?”, Đổng Sinh lấy lại bình tĩnh rồi từ từ hỏi.

“Vì đôi chân của con trai, cho dù tôi tiêu hết gia sản cũng không hề tiếc, huống chi là thể diện”, Mạnh Hải nói với ánh mắt kiên quyết.

Khi câu này nói ra thì Đổng Sinh lập tức hiểu được lý do ông ta đến đây.

Xem ra tin tức đôi chân bị liệt đã được chữa lành của anh ta bị truyền ra ngoài rồi.

"Nếu như ông đến vì muốn chữa lành đôi chân cho con trai mình, thì đến tìm tôi là sai người rồi".

"Chuyện này…"

Vẻ mặt của Mạnh Hải thay đổi: "Không thể nào, bác sĩ đã nói đôi chân của cậu đã bình phục hoàn toàn, cậu nhất định có cách, tôi biết là cậu có được một bình thần dược, bao nhiêu tiền, cầu xin cậu hãy bán cho tôi!"

"Tôi cũng muốn bán cho ông, nhưng tiếc là đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được người trẻ tuổi đã cho tôi bình thần dược này", Đổng Sinh nhẹ giọng nói: "Hôm nay tôi gặp được một người trẻ tuổi bán thuốc lúc dạo phố, cậu ấy chỉ bán hai hai bình, tôi đã mua một bình, bây giờ tôi đã phái người đi tìm kiếm tung tích của anh ta, nhưng có tin tức gì hay không thì vẫn chưa biết được, vậy nên xin giám đốc Mạnh về đi! "

Người trẻ tuổi bán thuốc...

Còn mua được khi dạo phố?

Mạnh Hải lờ mờ.

Ông ta còn tưởng đó là cao nhân mà Đổng Sinh tìm được khi đi ngao du khắp nơi, hóa ra là duyên phận đã đến nên tình cờ gặp trên đường.

Lúc này ông ta hoàn toàn thất vọng.

Nếu đã là duyên phận, vậy ông ta muốn tìm được bình thuốc giống vậy thì hy vọng rất mong manh!

Ánh mắt ông ta tràn đầy nản lòng, chỉ có thể cúi đầu xuống.

“Giám đốc Mạnh, mời về cho!”, Đổng Sinh thúc giục.

“Không, cậu Đổng, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc”, Mạnh Hải không chịu rời đi.

"Việc gì?"

"Nếu như cậu Đổng tìm được vị cao nhân đó, làm ơn hãy xin 1 bình thần dược giúp tôi, đời này kiếp này Mạnh Hải tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu Đổng, tôi sẽ dốc hết sức mình vì cậu. Cho dù dầu sôi lửa bỏng cũng không khước từ!"

Dứt lời thì Mạnh Hải khấu đầu 3 cái thật mạnh.

Khi nghe thấy câu này thì sắc mặt của Đổng Sinh cũng thay đổi, chủ tịch tương lai của ngân hàng Giang Thành làm trâu làm ngựa cho anh ta!

Đúng là cám dỗ không nhỏ.

Sau khi Đổng Sinh ở ẩn ba năm nay thì vẫn luôn không có thành tích, trong bốn đại tài tử năm xưa thì ba người còn lại đều đã lập nên giang sơn của chính mình, cũng trở thành nhân vật vang danh, chỉ có mình anh ta là không có tiếng tăm gì.

Anh ta không cam tâm.

Hiện nay đôi chân đã hồi phục, anh ta tất nhiên phải khôi phục lại danh tiếng.

Có chủ tịch một ngân hàng lớn làm thuộc hạ, thì một khi gặp tình huống khó khăn thiếu vốn cũng không cần lo không có cách giải quyết!

Suy nghĩ một lúc thì Đổng Sinh đồng ý nói: "Được, tôi hứa với ông, khi tìm được người trẻ tuổi đó thì tôi nhất định sẽ dùng hết cách xin một bình thần dược cho ông, đồng thời cũng thông báo cho ông đến nhà họ Đổng gặp anh ta".

"Cảm ơn cậu Đổng".

Sau khi có được sự bảo đảm thì Mạnh Hải rời khỏi phòng bệnh, cũng không dám quấy rầy nữa.

Nhưng sau khi đi đến hành lang thì ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng.

Mặc dù ông ta đã có được lời đảm bảo của Đổng Sinh, nhưng ông ta cũng hiểu rằng cơ hội thật sự rất mỏng manh.

Nghĩ đến đó thì ông ta lại hận thấu xương tên vô dụng Vu Kiệt.

"Tên khốn, tao không đời nào tha cho mày".

Nói xong ông ta lấy điện thoại ra.

"Giám đốc, ông có chuyện dặn dò ạ?"

"Kiểm tra các khoản vay của tập đoàn Cao Thị ở ngân hàng chi nhánh chúng ta, sau đó thông báo với bọn họ, nếu không thể trả các khoản vay trong vòng một tháng thì đóng băng tất cả tài khoản, kiểm tra và niêm phong bất động sản, xe hơi dưới chướng bọn họ!"

"Vâng thưa giám đốc, tôi sẽ đi làm ngay".

Trừng trị Vu Kiệt thì nên bắt đầu từ nhà họ Cao.

Là nhà họ Cao đã chọn một tên ở rể, nên tên đó mới đưa em trai vào thành phố Giang Thành.

Ông ta không động vào tập đoàn Hoa Mỹ được, nhưng chả lẽ lại không xử lý được một nhà họ Cao sao?

Đợi đấy đi!

Ông ta chế nhạo một cách nham hiểm rồi bước ra khỏi bệnh viện.

Đâu ngờ rằng Vu Kiệt mà ông ta muốn trả thù bằng mọi cách lại chính là người tạo ra bình thuốc thần mà ông ta đang vất vả tìm kiếm.

Và rồi ông ta sẽ trở thành một trò cười lớn nhất.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment