Đệ Nhất Lang Vương

Chương 352

Sau khi Lâm Doãn Nam nhận được điện thoại của chú mình không lâu thì thông tin cô ta bị đuổi việc cũng rất nhanh đã truyền đến nhà họ Đổng.

Trong phòng lớn của nhà họ Đổng, quản gia khom lưng đi vào cửa báo cáo, thần sắc nghiêm nghị.

Lâm Doãn Nam…

Bị đuổi rồi?

Trong lòng Vu Kiệt chấn động, sao lại nhanh như vậy?

Sao cô ta có thể bị…

Tổ tác chiến kinh tế quả là hống hách…

Vu Kiệt chau mày, nỗi phẫn nộ đã lên đến đầu.

“Quản gia! Ông… Ông nói cái gì? Cô gái đó bị đuổi việc rồi sao?”

Đổng Sinh bật phắt dậy, trợn trừng hai mắt rồi hỏi với vẻ khó tin. Đam Mỹ Hay

Một giây trước mình còn lo lắng Lâm Doãn Nam giúp mình thì chuyện sẽ không đơn giản như thế!

Quả nhiên, chưa bao lâu thông tin cô ta bị đuổi việc đã truyền đến rồi.

Lý Giang Đào, tổ tác chiến kinh tế, người đứng phía sau ông ta chắc chắn không phải tầm thường.

Tiếp theo nên làm thế nào đây, nhà họ Đổng thật sự bị cô lập như này sao?

Liệu tổ tác chiến kinh tế có cử người đến…

“Vâng thưa cậu chủ Đổng! Ban nãy tôi mới nhận được tin, nghe nói tên Lục Chấn Hoa tức giận mắng cô Lâm một trận rồi đuổi ra khỏi tòa nhà”, lão quản gia đáp.

“Còn bị mắng nữa sao?”, Vu Kiệt nghe thấy lời này mà khẽ run rẩy.

Anh biết được tính cách xốc nổi của Lâm Doãn Nam. Từ sau hôm ở công xưởng anh cũng không nhận được bất cứ thông tin nào liên quan đến cô ta.

Nghĩ lại thì lần trước là cô ta tự xin nghỉ việc, một thân một mình đến xưởng bỏ hoang để bắt mình.

Nhưng còn lần này…

Vu Kiệt đoán là Lâm Doãn Nam cũng làm như vậy. Nhưng không ngờ lần này kẻ địch thì ẩn nấp phía sau một tay che trời, còn cô ta lại bị đuổi việc.

Mình lần này… Đã làm liên lụy đến Lâm Doãn Nam rồi sao?

Vu Kiệt hít một hơi, thầm nghĩ rốt cuộc kẻ nào đứng phía sau mà lại ngông cuồng đến vậy?

Mình nhất định phải tìm ra bằng được!

“Cậu Vu!”, ông cụ Đổng ở bên cạnh thấy thần sắc nặng nề của Vu Kiệt thì không khỏi nghĩ đến việc, vì nhà họ Đổng mà đã liên lụy đến bạn của cậu Vu.

“Cô Lâm bị đuổi việc là vì giúp nhà họ Đổng điều tra nhưng lại chạm vào lợi ích của một số kẻ”.

“Nhà họ Đổng chúng tôi làm liên lụy đến bạn của cậu rồi”, ông cụ Đổng cúi đầu, sắc mặt căng thẳng trầm giọng nói.

“Ông nội! Chuyện này sao có thể trách nhà họ Đổng được. Rõ ràng là đám người đó muốn đổi trắng thay đen, biến người tốt thành người xấu để một tay che trời đấy mà. Bọn chúng mới sai, nhà họ Đổng chúng ta và cô Lâm mới là người bị hại”, Đổng Sinh sầm mặt lại, phẫn nộ nói.

Mũi sào hiện giờ đều nhắm vào nhà họ Đổng, kẻ nào muốn nhà họ Đổng diệt vong thì anh ta không biết.

Nhưng anh ta biết một điều, anh ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện.

“Ông Đổng, cậu chủ nói đúng đấy ạ”.

“Nếu kẻ đứng phía sau đã ngông cuồng như vậy, không tiếc giá nào cũng phải đuổi việc nhân viên chính trực như Lâm Doãn Nam, vậy thì tôi nhất định sẽ lôi hắn ra bằng được. Tôi muốn nhìn xem hắn có những bản lĩnh gì?”, Vu Kiệt lên tiếng, ngữ khí vẫn vô cùng ung dung.

Từ trước đến nay Vu Kiệt luôn bị động. Bị động nghe được hết tin này đến tin khác, toàn là tin khiến người khác phẫn nộ.

Bị động nhìn những người xung quanh mình hết lần này đến lần khác bị ức hiếp.

Không! Mình không thể cứ tiếp tục như vậy!

Lần này anh sẽ phản đòn sau khi mai phục được rồi.

“Anh Vu! Anh nghĩ nên làm như thế nào? Nhà họ Đổng chúng tôi sẽ dốc hết sức còn lại để giúp anh”, Đổng Sinh nhìn Vu Kiệt, thể hiện rõ sự kiên định trong ánh mắt.

“Diệt trừ đám phần tử có hại này là chuyện bắt buộc nhưng tôi muốn làm là đưa chúng đi chịu chế tài của pháp luật”.

“Nếu đã đưa vào tù rồi mà lại không thương tật gì được thả huênh hoang ra ngoài…”.

“Vậy thì hãy bắt đầu từ đầu nguồn, ‘nhấc’ thế lực tà ác đó lên để chúng không thể lật ngược tình thế nữa”.

“Tôi sẽ diệt tận gốc những mầm mống nguy hại này”.

Ánh mắt Vu Kiệt đỏ ửng, trong ánh mắt mang theo khí thế lạnh lùng.

Chỉ thấy anh lấy điện thoại ra rồi nhấc gọi cho Mật Điệp Tư.

“Chào cậu chủ!”, điện thoại bắt máy rất nhanh, chỉ có điều lần này không phải là Ưng nghe máy khiến Vu Kiệt có chút kinh ngạc.

Nhưng chuyện chính quan trọng hơn!

“Tôi muốn Mật Điệp Tư ngay lập tức huy động tất cả lực lượng giúp tôi điều tra một chuyện”.

“Tôi muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào đứng sau những sóng gió này”.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói có lực của Vu Kiệt truyền đến tai của nhân viên.

“Vâng! Thưa cậu chủ! Xin cho chúng tôi một chút thời gian”.

“Tút!”, Vu Kiệt nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Bản thân anh không muốn huy động quá nhiều quyền lực của gia tộc, mỗi lần đều là những lúc then chốt.

Anh muốn giải quyết mọi chuyện theo trình tự. Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác khiến anh thất vọng.

Ví dụ như, rõ ràng Lý Giang Đào đã phạm tội không thể dung tha, bị bắt vào tù rồi. Nhưng chớp mắt một cái đã được rửa sạch tội danh rồi nghênh ngang đi ra.

Ví dụ, rõ ràng những người bị hại là chú Hải, dân làng của thôn Vu Gia và Lâm Doãn Nam nhưng họ hết lần này đến lần khác bị ức hiếp, bị đùa cợt và trở thành vật hi sinh cho quyền lực.

Trên thế giới này, những kẻ có quyền có thế kia có thật sự cứ ngông cuồng và tác oai tác quái như thế hay không?

Anh không tin!

“Ông nội…”, Đổng Sinh gọi ông cụ Đổng, chau mày lại định nói gì nhưng lại thôi.

Sau khi trầm ngâm một lúc thì cuối cùng anh ta vẫn nói ra nỗi lo lắng sau khi Lâm Doãn Nam bị đuổi việc.

“Ông nội! Hiện giờ tổ tác chiến kinh tế một lòng muốn ra tay với nhà họ Đổng. Nếu một mình Lâm Doãn Nam không đạt được mục đích của chúng thì…”.

Đổng Sinh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

“Vậy thì tiếp theo, tổ tác chiến kinh tế chắc chắn sẽ lại đến”.

“Chúng không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ đâu”.

Không ngờ ông cụ Đổng nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: “Nhà họ Đổng từ trước đến nay làm việc gì đều không hổ thẹn với lương tâm”.

“Vậy thì sao phải sợ những kẻ đứng sau tác oai tác quái đó”.

Đổng Sinh vô cùng lo lắng, theo tình hình thì đám điên của tổ tác chiến kinh tế chuyện gì cũng có thể làm.

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên nhất thời phá tan bầu không khí yên tĩnh này.

“Ting, ting, ting”, Vu Kiệt lấy điện thoại ra nhìn, lập tức chau mày lại.

Là Mật Điệp Tư!

“Alo! Thế nào rồi?”, Vu Kiệt lập tức hỏi.

“Cậu chủ! Phía sau chuyện này dây dưa quá nhiều, chúng tôi đã cố gắng hết sức điều tra manh mối”.

“Kết quả điều tra cuối cùng là một gia tộc lớn mà thực lực không thể coi thường ở thủ đô. Nhưng là gia tộc nào thì hiện giờ vẫn chưa điều tra được”.

“Cậu chủ! Kẻ đứng sau vô cùng hiểm độc, có cần cử người đi…”.

Không ngờ, nhân viên Mật Điệp Tư nói được một nửa thì Vu Kiệt đã ngắt lời luôn.

“Không cần đâu! Tôi muốn nhìn xem, kẻ nào dám ngông cuồng trước pháp luật”.

“Kể cả là người của thủ đô cũng phải bắt chúng chịu chế tài của pháp luật”.

Đúng lúc này, lão quản gia vốn đã đi ra ngoài lại một lần nữa hoảng loạn chạy vào, miệng hét lớn: “Không xong rồi! Không xong rồi! Ông chủ, người đến rồi, người của tổ tác chiến kinh tế đến rồi”.

Tổ tác chiến kinh tế?

Nhanh như vậy sao?

Vu Kiệt vừa đặt điện thoại xuống thì hai mắt nheo lại.

Ba người nhìn về phía cửa, đón trận sóng gió sắp ập tới.
Bình Luận (0)
Comment