Đệ Nhất Lang Vương

Chương 361

Khi chuyện này ngày càng bị nhiều các báo đài đưa tin ‘thêm mắm thêm muối’, ngày càng nhiều người biết khiến toàn thành phố một phen náo động.

Thành viên Mật Điệp Tư ở các thành phố nhận mệnh lệnh của trụ sở chính ở thủ đô đều tận dụng mạng lưới tình báo mà mình có để ngầm truyền tin đến các giới. Trong đó cũng bao gồm cả Lưu Mặc Sinh ở Giang Thành nữa.

Ngày hôm nay nắng chói mắt, đây là ngày nắng đầu tiên sau những chuỗi ngày mưa dài liên tiếp.

Trong một thao trường lớn của một căn cứ địa bí mật ở ngoại ô thành phố Giang Thành, một nhóm đàn ông ngực trần đang tập luyện.

Ở đằng kia là đội quân đang chạy bộ đồng đều.

Còn ở bên này là trận đấu tay đôi của hai đội quân ngực trần.

Dưới ánh nắng mặt trời, trên làn da nâu đồng đã lấm tấm từng giọt mồ hôi dần chảy xuống những cơ bắp cuồn cuộn kia.

Những người này đều là người trẻ tuổi mới vào và đang tập huấn ở thao trường.

Ông Lưu ngồi ngay ngắn trên khán đài của thao trường.

Thời tiết đẹp hiếm có như này, Lưu Mặc Sinh nhận lời mời đến căn cứ địa bí mật để kiểm tra thực lực của những người mới này.

Ông ta mang theo sắc mặt tươi cười nhìn những người trẻ tuổi đang tập huấn, không khỏi nghĩ đến hình ảnh của mình lúc trẻ.

Lúc đó ông ta cũng có sức lực mạnh mẽ và thân hình cường tráng như những người trẻ tuổi này.

Ông ta nghĩ lại rất nhiều, từ hồi mới vào quân đội đến cả quá trình trưởng thành, đến lúc trên vai gánh vác nhiệm vụ quan trọng, cuối cùng…

Thậm chí ông ta còn nghĩ đến…

Ông lão của nhà họ Lý…

Không biết hiện giờ ông ấy làm gì ở thủ đô.

“Ôi chao! Cậu nhóc Vu Kiệt, đúng là mình có nằm mơ cũng cười mà tỉnh dậy mất”.

“Hi hi”, ông Lưu nghĩ lại rồi bật cười thành tiếng.

Thư ký Vương đứng ở bên cạnh ông ta thấy vậy thì kinh ngạc, khẽ nói: “Ông Lưu… Ông…”.

“Ha ha! Không có gì! Nhìn những cậu nhóc cường tráng kia, tôi lại nhớ lại hồi mình còn trẻ ý mà”, ông Lưu ha hả cười nói.

Có thể nhìn ra, hôm nay tâm trạng của ông ta vô cùng tốt.

“Ông Lưu!”

“Đừng nói là trước đây, ngay cả hiện giờ thì thân thể ông mà đánh mấy cậu nhóc kia cũng sợ ý chứ”, thư ký Vương khẽ cười rồi nhìn Lưu Mặc Sinh, nói.

“Ha ha…”.

“Tiểu Vương à tiểu Vương! Thật không ngờ mồm mép cô lại giỏi ăn nói vậy. Tôi từng này tuổi rồi đâu có phải là đối thủ của họ”.

“Hoa Hạ của chúng ta đều trông cậy vào đám người họ đó”.

Lưu Mặc Sinh nói rồi nhìn bên dưới thao trường, những người trẻ tuổi cũng đang với ý cười.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, thời đại thuộc về tôi cũng qua đi rồi”.

“Tiếp theo sẽ là thế hệ của những người trẻ tuổi”.

“Hoa Hạ của chúng ta càng phát triển thì càng phải nhờ đến những người trẻ tuổi này”.

“Ha ha…”.

Lời nói vừa dứt thì lúc này…

Đột nhiên, điện thoại của thư ký Vương rung mạnh. Cô ta cúi đầu nhìn thì đó là thuộc hạ mà trước khi đi ông Lưu đã bố trí ở Giang Thành.

Cô ta lùi sang một bên nghe điện thoại. Thật không ngờ thuộc hạ ở đầu dây bên kia lúc này lại hốt hoảng đến vậy.

“Thư… Thư ký Vương! Không xong rồi”.

“Giang Thành… Cậu Vu Kiệt…”.

Nghe thấy cái tên Vu Kiệt nên thư ký Vương lập tức chau mày, vội hỏi: “Cậu Vu Kiệt làm sao?”

“Cậu Vu Kiệt… Bị người của tổ tác chiến kinh tế bắt đi rồi ạ. Tội danh là… Cấu kết với nhà họ Đổng ăn chặn hai mươi triệu tệ quyên góp cho thôn Vu Gia ở hội thương nghiệp Vạn Hải”.

Đầu dây bên kia truyền lại tin tức khiến thư ký Vương cảm thấy như tiếng sét bên tai.

Đây là đang nói đùa đấy chứ?

Đường đường là Lang Vương…

Sao lại đi cấu kết ăn chặn tiền được?

Đùa cái gì mà quá vậy?

“Lời này của anh là thật sao? Anh có biết cậu Vu có tầm quan trọng thế nào trong lòng ông Lưu không?”

“Thư ký Vương! Đều là thật đấy ạ! Báo đài truyền thông trong thành phố đều truyền tin hết rồi”.

“Cái gì?”, thư ký Vương trợn trừng hai mắt, với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Mới rời khỏi Giang Thành mấy ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi.

Giới truyền thông đưa tin gì vậy?

“Tôi biết rồi! Giờ tôi sẽ báo cáo với ông Lưu ngay”.

“Anh tiếp tục canh chừng tổ tác chiến kinh tế, có động thái gì phải báo với tôi ngay lập tức”, nói xong thư ký Vương cúp điện thoại rồi nhanh bước đi về phía Lưu Mặc Sinh rồi nghiêng người nói nhỏ vào tai ông ta.

Sau đó, nụ cười rạng rỡ trên mặt Lưu Mặc Sinh như cứng đờ lại.

Tiếp đó, sắc mặt biến đổi, dần xanh như tàu lá.

“Lần này người của tổ tác chiến kinh tế sao lại làm ra chuyện như này, có còn biết kỷ luật nữa không?”

Vốn là tổ tác chiến kinh tế kiêu ngạo hống hách, giờ đây càng bá đạo hơn!

“Tôi hiểu rất rõ Vu Kiệt, sao cậu ta có thể là loại người đó được”.

“Tiểu Vương! Lập tức gọi điện thoại cho Trương Thế Đào”.

“Gọi ngay bây giờ”.

Thư ký Vương vội đáp lại: “Vâng”, nói xong cô ta lấy điện thoại ra rồi nhấc gọi đến số điện thoại của Trương Thế Đào…



Đồng thời lúc này, trong tòa cao ốc của hội thương nghiệp Vạn Hải dưới ánh hoàng hôn, những tia nắng còn sót lại cuối cùng dần dần biến mất trên nóc của văn phòng hội trưởng.

Lý Giang Đào ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo rồi vắt lên trên bàn, nhắm chặt mắt bồi hồi nhớ lại.

Có vị ở thủ đô giúp đỡ ở phía sau nên giờ cả hội thương nghiệp Vạn Hải đã nằm trong tay mình.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lý Giang Đào càng nghĩ càng chau mày lại, tay nắm chặt đầu.

Sau cuộc điện thoại với vị đó, vị đó đã nói chuyện với người của tổ tác chiến kinh tế để rửa sạch tội danh cho mình.

Sau đó còn kỳ diệu đổ tội danh cho nhà họ Đổng và tên nhà quê Vu Kiệt, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

“Hội trưởng Lý… Những chuyện này tôi sẽ bảo tổ tác chiến kinh tế giúp đỡ ông giải quyết ổn thỏa, những chi tiết còn lại thì giao cho ông. Làm gọn nhẹ một chút, đừng để cho người khác nắm thóp”.

Ở bên tai vẫn còn vang vọng lời của vị đó, chỉ có điều sau khi quay về ông ta bận xử lý mấy lão già của tập đoàn nên hôm nay mới có thời gian ngẫm nghĩ lại.

Nhưng không sao…

Đừng nói là cả Giang Thành, ngay cả Hoa Hạ cũng không có ai có thể cứu được bọn họ.

“Ha ha ha ha…”, nghĩ đến đây Lý Giang Đào bật cười điên cuồng ở trong văn phòng.

Những tên còn lại chẳng qua cũng chỉ là thứ bọt biển, mình có thể bóp nhẹ như bóp những con kiến.

Chú cháu Vu Quý… Nghĩ đến hai người này, Lý Giang Đào thở dài một cái rồi mắng lớn.

“Hai tên chó chết vô dụng này, chuyện gì cũng không làm được, còn làm liên lụy đến ông đây”.

“Đồ phế vật, sao không chết đi”.

Ánh mắt hung ác lóe lên trong mắt của Lý Giang Đào.

Một suy nghĩ có chút bạo lực nhưng rất dễ giải quyết vấn đề xuất hiện trong đầu ông ta.

“Ôi chao! Trưởng thôn Vu à! Chuyện này cũng không thể trách tôi được, nếu trách thì chỉ có thể trách ông quá ngốc”.

Ông đừng có trách tôi không niệm tình xưa nha!

“Cốc, cốc, cốc”, đột nhiên tiếng gõ cửa truyền vào.

Lý Giang Đào nheo mắt lại, không biết là ai?

“Vào đi!”, tiếp đó cửa được đẩy ra, thư ký cúi đầu đi vào, nói: “Hội trưởng Lý! Gia chủ của nhà họ Lãnh đến rồi ạ”.
Bình Luận (0)
Comment