Đệ Nhất Lang Vương

Chương 37

Những ngày tháng sống o ép trong nhà họ Cao khiến Vu Sơn cảm thấy thời gian dường như đã biến mình thành một con rùa già ngàn năm.

Chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn!

Khách đến nhà coi thường anh ta, trước mặt người nhà họ Cao sỉ nhục anh ta, còn đề nghị Cao Vũ Xương ly hôn, anh ta cũng phải nhịn!

Bên ngoài có một cậu ấm con nhà giàu cả ngày theo đuổi Cao Vũ Xương, anh ta không những không được ra tay can thiệp mà còn phải giả bộ như không nhìn thấy, điều này anh ta cũng phải nhịn!

Vì con gái, vì tương lai, anh ta nhịn một chút cũng chẳng sao.

Đối với Vu Sơn mà nói, tiền tài và địa vị đương nhiên quan trọng, nhưng anh ta cũng hy vọng có một cuộc sống yên bình tươi đẹp.

Nhưng mà, điều này không có nghĩa là anh ta phải từ bỏ cả tình thân!

Người em trai duy nhất của anh ta là Vu Kiệt, khổ sở vất vả mãi mới được ra tù, quay trở lại Giang Thành không những phải chịu oan ức vì nhà họ Cao, mà ở bên ngoài còn chẳng có nơi chốn dung thân, đối với một người anh trai như anh ta mà nói, anh ta lại không thể giúp được gì cho em mình!

Anh ta căm hận bản thân mình vô dụng.

Lại càng căm hận Cao Vũ Xương vốn đã chẳng coi anh ta như một con người.

Bây giờ anh ta chỉ muốn mượn rượu giải sầu, chẳng lẽ đến chút quyền lợi này cũng bị cướp đi nốt hay sao!

Thật là quá đáng.

“Choang!”

Chai rượu bị đập vỡ tan trên nền nhà.

Âm thanh lớn đến mức đinh tai nhức óc, khiến cho Cao Vũ Xương lập tức hoảng sợ.

Cô ta sửng sốt đứng ngây người tại chỗ, hai mắt trợn tròn, trong ấn tượng của cô ta, đây là lần đầu tiên tên Vu Sơn này nổi cáu, một người hiền lành chất phác… cũng có lúc nổi cáu sao?

Cô ta đột nhiên không biết nên làm thế nào.

Ngay sau đó, bên tai cô ta lại nghe được tiếng Vu Sơn đang trút hết nỗi lòng, nói: “Cao Vũ Xương, Vu Sơn tôi những năm gần đây làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cao, không có công lao thì cũng đã dồn hết tâm sức của mình, em trai của tôi bị cô đổ oan, bắt đầu từ lúc nó đến thành phố Giang Thành này cho đến tận bây giờ, tổng cộng phải chịu ba cái tát của cô, còn cô đến một câu xin lỗi cũng không nói!”

“Mà cái tên Hứa Cường động tay động chân với con gái của chúng ta thì lại chẳng bị làm sao cả, cô khiến tôi rất thất vọng, rất thất vọng, cô có biết em trai là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này của tôi hay không”.

“Cô có biết không, nó ngoài tôi ra cũng chẳng còn ai để dựa dẫm vào nữa hay không hả…”.

Nói rồi Vu Sơn bắt đầu rơi nước mắt, nước mắt tràn khắp cả khuôn mặt anh ta.

Anh ta cảm thấy không đáng thay cho Vu Kiệt.

Lại càng bởi vì bản thân không thể xả giận cho Vu Kiệt mà cảm thấy áy náy.

Ai bảo anh ta là một gã con rể ở rể nhà vợ.

Một người ở rể bị người ta coi thường.

Nghe những lời này, Cao Vũ Xương cũng từ từ bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn về phía Vu Sơn cũng có thêm một chút thương hại.

Có lẽ… mình thực sự đã sai rồi…

Nghĩ đến những sự việc xảy ra ngày hôm qua, nếu đổi lại là mình bị nhận một cái bạt tai, cũng sẽ cảm thấy oan ức!

Nhưng cô ta không thể cúi đầu đi nhận lỗi.

“Quản gia!”

Cao Vũ Xương đứng yên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mới quyết định không so đo với những lời của Vu Sơn.

Ông quản gia tối hôm qua mở cửa cho Vu Sơn cúi đầu đi vào, biết được đầu đuôi ngọn ngành của sự việc xảy ra tối hôm qua, ông ta cũng cảm thấy rất áy náy.

Thấy vậy, Vu Sơn lạnh lùng cười: “Thế nào, là tôi đã chọc vào giới hạn của cô rồi, nên muốn đuổi tôi đi rồi hả? Cao Vũ Xương, Vu Sơn tôi không cần cô thương hại, không có cô, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt, nếu muốn tôi đi thì chỉ cần nói một câu, tôi tự đi!”

Vu Sơn lúc này đã say đến mức mơ mơ màng màng, lá gan cũng to hơn rất nhiều, dám nói ra câu mà anh ta đã suy nghĩ từ rất lâu nhưng mãi không dám nói.

“Cô chủ…”, ông quản gia hơi do dự bước đến.

Cao Vũ Xương xoay người đi, than nhẹ một tiếng rồi nói: “Đưa anh ta đến phòng ngủ khách nghỉ ngơi đi! Bảo người nấu cho anh ta một bát canh giải rượu, uống nhiều rượu như thế, ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu, chăm sóc anh ta cẩn thận”.

“Vâng, cô chủ”.

“Cô không đuổi tôi đi?”, Vu Sơn tỏ vẻ rất khó hiểu.

Cao Vũ Xương chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh rời đi.



...

Bị ông quản gia đưa vào trong phòng ngủ khách, Vu Sơn mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ có người đưa cho anh ta uống một bát canh giải rượu, anh ta cảm thấy có một luồng hơi ấm bao bọc xung quanh cơ thể mình.

Trong giấc mơ, anh ta nhìn thấy vợ của mình là Cao Vũ Xương đang đan cho anh ta một chiếc áo len, cả nhà vui vẻ ngồi quây quần bên nhau trong một căn nhà ở nông thôn, sống một cuộc sống điền viên êm ả, ban ngày làm việc, buổi tối nghỉ ngơi.

Trước đây, khi anh ta và Cao Vũ Xương còn yêu nhau, không phải đều mong ước có thể sống một cuộc sống như vậy hay sao?

Nhưng từ sau khi Cao Vũ Xương nói cho anh ta biết thân phận cô chủ nhà họ Cao của cô ta, anh ta không thể không vứt bỏ tôn nghiêm của một người đàn ông để trở thành con rể ở rể.

Mà tất cả những sự nhẫn nhịn sau này đều chỉ là vì anh ta yêu Cao Vũ Xương.

Nhưng bắt đầu từ khi nào, tình yêu này… đã trở nên lệch lạc như vậy.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Vu Sơn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, đầu đau như búa bổ, may mà bên cạnh đặt một bát canh giải rượu ấm nóng, anh ta uống một hơi hết sạch bát canh liền cảm thấy cả người sảng khoái hẳn lên.

Ngồi ở mép giường, anh ta nhớ lại láng máng những lời đã nói tối hôm qua.

“Không xong, bà xã sẽ không nổi giận chứ! Không được…”.

Vừa nhớ lại mấy lời nói liều mạng kia, Vu Sơn liền xông ra khỏi phòng ngủ, chạy vào trong phòng khách.

Cao Vũ Xương lúc này đang ngồi bên bàn ăn ăn sáng.

“Bà xã, tối qua anh uống say rồi, anh không phải cố ý, em cứ coi như anh đã đánh rắm đi, đừng để trong lòng, đừng đuổi anh đi, bà xã…”.

Vu Sơn hoảng hốt, anh ta sợ Cao Vũ Xương thực sự sẽ đuổi mình đi.

Nhưng vừa mới nói được một nửa đã bị Cao Vũ Xương ngắt lời.

“Ngồi xuống ăn cháo đi! Cho bớt mùi rượu”, nói xong Cao Vũ Xương chủ động đứng dậy múc cho anh ta một bát cháo, đặt trước mặt anh ta.

Xoạt!

Hành động này lập tức khiến cho Vu Sơn vừa mừng vừa lo.

Đã lâu lắm rồi, Cao Vũ Xương chưa từng múc cháo cho anh ta?

“Bà xã, em… không giận sao?”, Vu Sơn thử mở miệng hỏi.

“Rượu vào lời ra, nói năng linh tinh, tôi nổi giận làm gì?”, sắc mặt Cao Vũ Xương bình tĩnh, hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Ngồi xuống ăn sáng đi! Sau này đừng uống rượu nữa!”

Vu Sơn ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Được, anh đảm bảo sau này tuyệt đối không uống rượu nữa, bà xã em yên tâm đi!”

Thấy Cao Vũ Xương không vì việc xảy ra tối qua mà xử phạt mình, Vu Sơn liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta vội vàng ngồi xuống bàn, húp từng ngụm cháo thật to.

Đợi đến khi anh ta ăn xong, đang chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa vào trong bếp thì Cao Vũ Xương lại nói: “Hôm nay anh không cần dọn dẹp nhà cửa nữa, những việc này cứ để giúp việc và quản gia làm, anh thay một bộ vest đi cùng tôi tham gia cuộc họp gia tộc của tập đoàn đi”.

“Hả?”

Cuộc họp gia tộc của tập đoàn họ Cao trước giờ chỉ được triệu tập vào những lúc quan trọng nhất, hơn nữa thành phần tham dự cuộc họp đều là những nhân vật quan trọng trong gia tộc, trước đây cũng từng tổ chức vài lần, nhưng Cao Vũ Xương lại không hề đưa anh ta theo, thế nào mà hôm nay lại…

“Hả cái gì mà hả?”

“Bà xã, anh có khi nào không có tư cách tham gia không, bố chúng ta không phải vẫn luôn coi thường anh…”, Vu Sơn cúi đầu.

“Anh là người của nhà họ Cao chúng tôi, tại sao lại không có tư cách đi cùng tôi, đừng nhiều lời nữa, chuẩn bị đồ đạc rồi đi cùng tôi”.

“Đồng ý!”

Một câu nói giống như được chấp nhận khiến cho Vu Sơn lập tức vui như mở cờ trong bụng.

Anh ta mất vài phút để thay một bộ vest mới, sau đó đi theo Cao Vũ Xương đến tập đoàn Cao Thị.

Nửa giờ sau, bọn họ đã đến trước sảnh của tập đoàn.

Tất cả mọi người đại khái cũng đã có mặt đầy đủ, đúng vào lúc bọn họ lên đến phòng họp tại tầng trên cùng của toà nhà, vừa bước vào bên trong, một giọng nói lạnh lùng bất mãn truyền đến.

“Chuyện gì vậy? Ai để cho tên ăn hại vô dụng này đến đây, Vũ Xương, cháu không biết hôm nay chúng ta triệu tập cuộc họp gia tộc hay sao?”

Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chính trợn mắt nhìn Vu Sơn quát tháo.

Ông ta là người con thứ ba của đời thứ hai nhà họ Cao, Cao Hùng, cũng chính là chú ba của Cao Vũ Xương, là một thành viên trong hội đồng quản trị của tập đoàn Cao Thị.

Ông ta nheo mắt lại.

Con rể ở rể có tư cách gì mà đến tham gia cuộc họp này?

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment