Đệ Nhất Lang Vương

Chương 391

Tòa nhà kinh tế.

Trong phòng thẩm vấn ngầm.

Lục Chấn Hoa vì lớn tiếng gào lên nên đang há miệng thở phì phò, phần ngực kịch liệt phập phồng phảng phất như đang ngầm ám thị những lời Vu Kiệt nói là đúng sự thật.

Ông ta không biết những chứng cứ mà Vu Kiệt nói rốt cuộc có phải thật hay không, cũng không biết chứng cứ có thật sự đang trên đường đến hay không.

Chỉ là!

Ông ta bắt đầu luống cuống rồi!

Không phải kiểu hoang mang mơ hồ căng thẳng, mà là một nỗi hoang mang thấp thỏm không yên!

Ông ta sợ chứng cứ mà Vu Kiệt nói là thật!

Vậy đến lúc đó, đừng nói việc biểu hiện tốt trước mặt Thượng Quan Bắc, bản thân có hi vọng được điều đến thủ đô.

E là ngay đến mũ ô sa trên đầu cũng không giữ được rồi!

Trên trán ông ta bắt đầu rịn mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp.

Cổ họng khô khốc, không còn nước miếng để khẩn trương giải vây cho mình nữa.

Nhưng!

Lục Chấn Hoa vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, gân cổ lên, nắm chặt hai nắm đấm, hất cằm có chút chột dạ lạnh lùng nói:

"Còn sắp tới nữa à!"

"A!"

"Lời nói này anh giữ lại xuống âm tào địa phủ mà nói đi!"

Tuy nói là như vậy.

Nhưng ông ta vẫn không dám tiến lên, cũng không dám để đội bảo an của tòa nhà tiến lên.

Lục Chấn Hoa liếc nhìn tiểu đội trưởng đội chiến đấu đã không còn bất cứ động tĩnh nào bên cạnh tường nữa.

Ông ta hiểu rõ, người đàn ông trước mặt vô cùng đáng sợ.

Những người trước mắt trong tay không có 'đồ chơi' sao có thể trở thành đối thủ của Vu Kiệt được!

"Sợ rồi à?"

Không ngờ!

Khóe miệng Vu Kiệt khẽ nhếch lên, cười lạnh nói.

Bộ dạng không thèm đếm xỉa tới!

Nhưng trong mắt Lục Chấn Hoa, anh chính là đang chế giễu ông ta, ông ta siết chặt nắm đấm, gương mặt từ từ đỏ bừng lên.

Thoáng chốc, một kế hoạch trong lúc tức giận cực độ đã xoẹt qua trong đầu ông ta.

Ông ta hiện nay đã bị phẫn nộ che mờ mắt rồi nên không còn quan tâm suy xét nhiều nữa!

Ông ta chỉ cần bọn họ chết!!!

Tiếp theo, Lục Chấn Hoa hơi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, vẻ mặt nham hiểm hiện lên sự quả quyết.

"Tôi mà sợ sao?"

"Không phải anh có chứng cứ sao?"

"Được, không ra tay với anh nữa".

"Tôi muốn xem xem chứng cứ của anh ở đâu!"

Lục Chấn Hoa vừa nói vừa từ từ rút ra ngoài cửa ra vào.

Quay người nhanh chóng ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa phòng thẩm vấn lại.

"Ầm"

Âm thanh khổng lồ đã khiến tất cả mọi người bên ngoài giật mình, rất nhiều người lần đầu tiên chứng kiến đội trưởng Lục hoảng loạn như vậy, không còn bộ dạng uy nghiêm thường ngày nữa.

"Đội trưởng Lục...ông...không sao chứ..."

Đội trưởng đội bảo an đi lên trước dìu Lục Chấn Hoa, lập tức nịnh bợ nói.

"Tên tội phạm đó chẳng phải chỉ mới nói miệng thôi mà, đã khiến ông tức giận như này rồi, tôi thật sự..."

Không ngờ!

Chưa đợi cho đội trưởng đội bảo an nói hết câu đã bị Lục Chấn Hoa lớn tiếng cắt lời.

"Im miệng cho tôi!"

"Cậu thì hiểu cái quái gì!"

Tiếp theo, sắc mặt ông ta đột biến, trầm giọng phân phó nói.

"Bây giờ! Lập tức! Điều người! Điều càng nhiều người càng tốt!"

"Triệu tập tất cả thành tiên tổ tác chiến quay về tòa nhà, trực tiếp vào kho trang thiết bị trang bị xong xuôi".

"Truyền cảnh báo cấp một của tôi, tất cả nghe theo mệnh lệnh!"

Cảnh báo cấp một!

Đội trưởng đội bảo an đó vừa nghe thấy cảnh báo cấp một liền sững người, đây là...

"Còn không mau đi đi!"

Bị quát một tiếng cho giật mình hết hồn, vội vàng lấy lại tinh thần lảo đảo vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi.

...

Cảnh báo cấp một, đây là cấp độ đặc biệt thể hiện sự việc đặc thù quá khẩn cấp của cả đội tác chiến kinh tế.

Dựa vào tình thế sự việc từ bình thường đến cấp bách nhất để phân loại thứ tự, đối diện với ba loại phân biệt cấp bậc tình thế, mỗi thành viên trong tổ tác chiến kinh tế đều phải bắt tay vào chuẩn bị từng việc khác nhau.

Đặc biệt là...!!!

Cấp một là tình huống hiếm thấy, cần đạt đến điều kiện vô cùng nghiêm khắc mới có thể được người phụ trách cao nhất của địa bàn trực tiếp đích thân ra mệnh lệnh.

Mà lần này lại là lần đầu tiên tổ tác chiến kinh tế Giang Thành xuất hiện cảnh báo cấp một!

Đúng thời điểm mệnh mệnh này được truyền đi.

Nháy mắt!

Tất cả các thành viên tổ tác chiến còn đang chìm trong giấc mộng chưa tỉnh đều lập tức tỉnh lại.

Có người ở nhà làm việc đêm,nhìn thấy tin tức được bí mật gửi đến điện thoại, giật mình kinh ngạc, không kịp làm các việc khác mà trực tiếp tông cửa xông ra, vội vàng lái ô tô tới tòa nhà.

Có người đang ngủ lại nhận được tiếng rung tin nhắn điện thoại, vốn đang mơ màng nghe thấy 'cảnh báo cấp một' thì lập tức tỉnh cả ngủ, trợn tròn hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Có người đang nói chuyện nhậu nhẹt với hai ba người bạn bên đường, quay ra quay lại trong lúc say khướt nhận được bốn chữ 'cảnh báo cấp một' thì cũng lập tức tỉnh rượu, lý trí lúc đó đã chiến thắng được cả men rượu.

Đúng khoảnh khắc này!

Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong không khí hơi se lạnh, tất cả nhân viên của tổ tác chiến kinh tế huy động toàn bộ lực lượng, đường phố như được sống lại, xe lớn xe nhỏ chạy từ cách hướng khác nhau.

Thế nhưng lúc này, bọn họ đều cần tập trung đến một hướng, đó chính là tòa nhà kinh tế!

Sau khi nối đuôi nhau lần lượt vào tòa nhà kinh tế, những gương mặt ung dung thoải mái hàng ngày đã được đổi sang vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.

Sau khi lần lượt trang bị xong, toàn bộ nhân viên được trang bị vũ khí đầy đủ được điều động xếp thành đội hình trước trạm canh gác, tiếng bước chân đều tăm tắp vang lên bắt đầu tiến vào tầng hầm.

Không có bất cứ một ai lên tiếng nói chuyện riêng, không có một ai thì thầm với nhau, ánh mắt bọn họ nhìn thẳng về phía trước, trang nghiêm và nghiêm túc, chờ đợi mệnh lệnh của Lục Chấn Hoa!

Không vì điều gì khác, chỉ vì lần này tổng phụ trách đã trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh cảnh báo cấp một!!

Lúc này đã là nửa đêm rồi!

Thời điểm giữa đêm này là yên tĩnh nhất, gần như tất cả mọi người đều đã ngủ, cả thế giới vì thế mà trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Trong đêm tối tĩnh mịch như vậy, bất cứ âm thanh nào cũng sẽ gây ra tiếng động rất lớn, có thể truyền ra rất xa rất xa trong không khí...

"Lộp cộp lộp cộp"

"Lộp cộp lộp cộp"

Từng đợt tiếng bước chân vừa chỉnh tề vừa nặng nề vang lên trên nóc phòng thẩm vấn, chật ních bên ngoài hành lang, phô thiên cái địa truyền đến.

Vang vọng khắp tòa nhà!

Vu Kiệt nghe thấy động tĩnh, vành tai anh khẽ động, đại khái đã biết có bao nhiêu người rồi, trạng bị cả vũ khí hạng nặng.

Ha ha!

Tay Lục Chấn Hoa này bên ngoài thì nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo.

"Lão hồ ly..."

Lúc này, Đổng Sinh cũng nghe thấy tiếng bước chân rậm rạp vang lên bốn phía, sắc mặt không khỏi có chút lo lắng.

Trong lòng anh ta cũng hiểu rõ những người này được Lục Chấn Hoa gấp gáp gọi tới làm gì!

Những người này chắc chắn nhiều hơn những người bên ngoài cửa!

Anh ta chịu đựng sự đau đớn, vịn vào tường để cố gắng khó khăn đứng lên bằng đôi chân đã bị thương của mình, nhìn ông nội tuổi tác đã cao thực sự không đánh được nữa một cái, quay lại khập khiễng bước đến bên cạnh Vu Kiệt, hỏi.

"Anh Vu..."

Vu Kiệt nghe thấy Đổng Sinh lên tiếng, lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy hai chân của anh ta thì không ghìm được mà khẽ trợn mắt.

"Chân của anh..."

Không ngờ Đổng Sinh lại xua tay, lắc đầu nói.

"Chân của tôi lần trước sau khi uống thuốc anh cho đã hoàn toàn hồi phục rồi".

"Chỉ là lần này bị tên điên Lý Giang Đào kia đạp hơi nặng nên hơi đau chút thôi, anh Vu, anh không cần lo đâu".

Thấy Vu Kiệt gật đầu, anh ta tiếp tục nói.

"Anh Vu, bên ngoài toàn là tiếng bước chân, tên khốn Lục Chấn Hoa chắc chắn muốn lấy mạng của chúng ta rồi!"

"Chúng ta có cần..."

Đổng Sinh còn chưa nói hết câu, Vu Kiệt đã đoán được tiếp theo anh ta định nói gì, trực tiếp giơ tay ra ngăn lại, sau đó liếc nhìn Lý Giang Đào dưới chân một cái, trầm giọng nói.

"Không cần!"

"Tôi ở đây đợi ông ta!"

"Tôi muốn xem ông ta dám động vào tôi thế nào!!"

Xem xem, anh có thể vượt qua được giới hạn nào trên đất này!
Bình Luận (0)
Comment